Cố gắng nắn ra từng chữ, ngỡ là lễ phép, là biết ơn lắm, nhưng nó chứa sự uất hận đang dồn nén.
" Dạ cảm ơn thầy đã dạy bảo cho em bài học xương máu, em sẽ cố gắng tiếp thu từng câu từng chữ một, và có chết em cũng sẽ mang chúng theo, vậy em có thể về chỗ được chưa ạ" Lệ Vy nói với một khuôn mặt lạnh ngắt
cảm thấy trong câu trả lời có phần không phục, Gia Nguyên có vẻ không vui. Thái độ ấy là gì chứ? chẳng qua anh chỉ muốn dạy bảo học trò của mình để nó hoàn thiện hơn thôi
"Được rồi, em về chỗ đi"
Cố gắng đi thật nhanh, nhầm che giấu sự yếu đuối của bản thân
"À, tôi muốn cho các em biết một điều, là tôi rất ghét sự giả dối, tôi nghĩ lòng chung thực là điều tất yếu mà mỗi cá nhân phải trang bị cho mình, trong cuộc sống này"
cả lớp đều im lặng. Trong cái không gian ấy, có một trái tim đang đau nhói. Tại sao chứ, tại sao chỉ với một việc nhỏ nhặt như thế lại dùng những từ ngữ ấy lăng mạ cô. Cô đáng ghét đến thế sao,cô tuy thấp hèn nhưng cũng có lòng tự trọng chứ, cô cũng biết đau khi người khác sỉ nhục cô chứ, muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi, đâu cần phải chửi vòng chửi vo như thế, lúc này cô không còn khả năng để suy nghĩ đâu.Trước đây ba cô đã từng mắng nhiếc cô, đem cô ra so sánh với người phụ nữ tệ bạc kia. Từ khi cô ý thức được mọi việc, cô đã không hề nhếch môi nhắc những gì liên quan đến người đàn bà ấy, bởi cô sợ, cô rất sợ những điều đó lại là một nhát dao, cứa mạnh vào con tim đã từng tổn thương của cha, cô lại sợ những từ ngữ dơ bẩn nói về cô liên quan đến người đàn bà đó phát ra từ miệng của cha.Nhưng cô không trách cha,bởi ai mà có thể chịu đựng được nỗi đau khổ mà người cùng chung chăn gối phản bội chứ, cha đành lẳng lặng chấp nhận cái cảnh gà trống nuôi con, nhằm xem điều ấy là số phận. Thế nên lòng cảm kích, sự biết ơn trong cô về ba luôn hiện hữu. Nhưng người đàn ông này, lấy cái tư cách gì mà mài nhiết, châm chọc cô như vậy chứ? cô khinh!
Một giọt nước mắt rớt trên quyển tập trắng, Gia Nguyên bất giác lặng người, anh đã làm gì tổn thương học trò của anh, tại sao anh lại cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy đôi mắt rười rượi bùn, và giọt nước mắt có cảm giác là chua chát đến thế. Đánh thức những suy nghĩ, Gia Nguyên trở lại với công việc
"Thầy xin tự giới thiệu thầy tên là ĐỖ GIA NGUYÊN, thầy sẽ chịu trách nhiệm giảng dạy môn Anh văn của lớp chúng ta, có thể là trong năm nay và cả những năm sau, trong suốt quãng thời gian học đại học của
các em, trong quá trình học tập nếu có điều chi không hiểu, các em cứ mạnh dạn phát biểu"
cả lớp vỗ tay hoan nghênh.
Nhìn xuống người con gái ấy, vẫn mang nét ưu tư, làm lòng anh trùng xuống
"Bây giờ lớp chúng ta sẽ bầu ban cán sự, để có thể giúp lớp nắm bắt được tình hình và những thông tin cấp trên đưa ra,các em nghĩ ai đủ khả năng đễ gánh vác trọng trách này?" Câu nói có phần vui nhộn, nhờ thế mà các bạn nữ có phần phát biểu ý kiến, để được thầy để ý.Qua những lần bầu chọn thì Hải Anh làm lớp trưởng, bởi Hải Anh học rất mạnh những môn bài tập, đặc biệc là Toán và Anh Văn, trái ngược với phó học tập là Lệ Vy rất yếu những môn bài tập nhưng lại rất có năng khiếu về thơ văn, cô đã từng đạt danh hiệu văn hay chữ tốt nhiều năm liền, và giải nhì học sinh giỏi văn cấp thành phố năm lớp 12, mà oái ăm môn tiếng anh cô học cực `đỉnh´, thủơ còn đi học lúa nào điểm tiếng anh của cô cũng bé hơn 6.5 cả