Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 458: Trò truyện dưới ánh trăng





Sở Phong và công chúa ngồi đối diện nhau, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng nước chảy róc rách, mùi hoa thoang thoảng, trước mắt là người ngọc xấu hổ, như kiều như giận, Sở Phong sớm đã nhộn nhạo trong lòng, hai mắt đăm đăm nhìn công chúa.
Công chúa cầm lấy bầu rượu rót đầy một ly cho Sở Phong, lại rót đầy một ly cho mình, rồi nàng nói:
- Sở đại ca, mấy ngày nay huynh đã vì ta mà mấy lần phải hốt hoảng lo sợ, ta...
Sở Phong nói:
- Công chúa! Hôm nay nàng đã là nương tử của ta, không được nói những lời này nữa! Nào, ta kính nương tử một ly!
Công chúa xấu hổ bưng lên ly rượu, nhưng thấy Sở Phong chợt vỗ đầu mình rồi kêu "ôi trời", nàng bị giật mình. Lại nghe Sở Phong nói tiếp:
- Công chúa, mặc dù chúng ta đã bái thiên địa, nhưng chúng ta lại quên mất hợp cẩn giao bôi rồi!
Công chúa tức thì mặt ửng đỏ, Sở Phong cũng không quản nhiều, bưng ly rượu móc qua cánh tay của công chúa đang muốn uống, bỗng lẩm bẩm:
- Không được! Chuyện trọng đại như vậy cần do lão đạo sĩ chủ trì mới được!
- Lão đạo sĩ? - Công chúa hỏi.
Sở Phong nói:
- Chính là lão đạo sĩ dạy ta võ công!
- Chính là sư phụ của huynh?
Sở Phong vừa nghe thế, lại buồn rầu nói:
- Không phải! Lão đạo sĩ không phải là sư phụ ta, sư phụ không dạy ta võ công!
Công chúa khó hiểu nhìn hắn, Sở Phong chỉ có nói:
- Lão đạo sĩ mang ta lên núi, truyền ta võ công; sư phụ từng mấy lần cứu ta, chung quy chỉ xuất hiện lúc ta nguy nan nhất. Cha và mẹ ta sau khi qua đời, cũng chỉ còn lại lão đạo sĩ và sư phụ là người thân nhất của ta!
Công chúa nói:
- Thì ra như vậy. Vậy ta cũng phải bái kiến sư phụ của huynh và lão đạo sĩ!
Sở Phong nói:
- Đương nhiên phải bái kiến! Nhưng sau khi ta xuống núi, lão đạo sĩ đã đi vân du rồi, ta cũng đã 10 năm chưa nhìn thấy sư phụ, nhưng mà, nếu như lão đạo sĩ thấy ta cưới được một công chúa xinh đẹp động nhân như vậy, nhất định sẽ vui đến cười không khép miệng vào được!
Công chúa gắt giọng:
- Huynh lại nói bậy!
- Thật mà! Trước khi xuống núi, lão đạo sĩ đã bảo ta phải cưới tám, mười...
Sở Phong bỗng chốc dừng lại, công chúa đã trừng mắt truy hỏi:
- Cưới tám, mười cái gì?
Sở Phong nói quanh co:
- Cưới tám, mười... cô vợ!- lại vội nói: - Là giúp con cháu của ta cưới, không phải là ta!
Công chúa cười hích hích nói:
- Huynh làm gì có tới tám, mười con cháu?
Sở Phong cười hì hì nói:
- Hiện tại không có, tuy nhiên rất nhanh sẽ có thôi!
Vừa nói vừa ngắm nhìn công chúa, công chúa mắc cở hận không thể che đi khuôn mặt mình, nàng chỉ quở mắng một câu:
- Chỉ không đứng đắn!
Ăn cơm xong, trăng cũng vừa mới lên cao, công chúa đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời. Sở Phong đi qua, từ phía sau khẽ ôm lấy eo công chúa, gối lên vai nàng và nói:
- Công chúa nhất định chưa từng thử qua ngắm trăng trên nóc nhà?
- Nóc nhà? - Công chúa vẻ mặt hiếu kỳ.
Sau đó Sở Phong ôm nàng bay ra ngoài, và leo lên thẳng nóc nhà. Hai người ngồi ở trên mặt ngói của lầu các, trên đầu là vầng trăng sáng tròn như bánh xe, sáng trong như ngọc lơ lửng treo trên cao. Ánh trăng dịu dàng rọi lên mái tóc trắng như tuyết của công chúa, như ửng lên một tầng sương trong suốt, xinh đẹp không một tạp chất.
Công chúa nhìn ánh trăng sáng trên đỉnh đầu, rất hưng phấn nói:
- Ngự hoa viên của hoàng cung có Quỳnh đài ngắm trăng, nhưng ta vẫn chưa từng nhìn thấy có ánh trăng sáng trong thế này đâu!
Sở Phong quyến luyến vỗ về mái tóc của nàng:
- Bởi vì khi đó công chúa không có ta ở bên người mà!
Công chúa cười ngọt ngào, tựa vào lòng Sở Phong và nói:
- Sở đại ca, trước đây huynh có từng cùng cô gái khác ngắm trăng trên nóc nhà không?
- Không có! Đây là lần đầu tiên ta cùng công chúa ngắm trăng trên nóc nhà!
- Thật sao?
- Thật mà! Mặc dù trước đó đã từng cùng một vị bằng hữu ngắm trăng trên nóc nhà...
Công chúa đã trợn to mắt, Sở Phong liền nói:
- Nhưng đó là một vị công tử!
- Công tử?
Công chúa mở to mắt hơn nữa, hình như rất hứng thú, Sở Phong vội nói:
- Huynh ấy là huynh đệ kết bái của ta, chúng ta ngoại trừ ngắm trăng, cũng không làm gì khác!
Công chúa bật cười, Sở Phong cũng ngượng cười nói:
- Công chúa không biết, vị huynh đệ kết bái ấy của ta rất lạ, có dáng vẻ như con gái vậy. Ngày đó huynh ấy kéo ta lên nóc nhà ngắm trăng, ta gần như cho rằng huynh ấy là...
- Là cái gì? - Công chúa lại truy hỏi.
- Không... không có gì!
Công chúa nhếch miệng, nàng lại nhìn lên ánh trăng như ngọc trên bầu trời:
- Nghe nói trên mặt trăng có một tòa Cung Quảng, là chỗ ở của Hằng Nga. Truyền thuyết Hằng Nga bôn nguyệt, trực tiếp bay lên Cung Quảng, trở thành chủ nhân của Cung Quảng, bởi vì nàng là tiên nữ xinh đẹp nhất. Nhưng mà, làm bạn với nàng chỉ có một con thỏ ngọc. Sở đại ca, huynh có tin không?
Sở Phong nói:
- Ta không tin! Ánh trăng cao như thế, làm sao Hằng Nga bay tới được?
Công chúa cười duyên nói:
- Hằng Nga ăn vụng linh dược của Vương Mẫu, bạch nhật phi thăng lên nguyệt cung, Sở đại ca chưa nghe qua câu 'Hằng Nga ứng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm'(1) hay sao?
Sở Phong nói:
- Nàng ta đương nhiên phải hối hận, ai bảo nàng ta ăn vụng linh dược, bỏ rơi Hậu Nghệ lại thế gian!
Công chúa nói:
- Cũng không thể trách Hằng Nga, cũng chỉ vì nàng rất đẹp, Phùng Mông, hà bá cũng muốn...
Sở Phong ngắt lời:
- Dù nàng ta có đẹp, cũng không bằng 1/10 của công chúa. Nếu như công chúa phi thăng, Hằng Nga nhất định sẽ không có nhà để về!
- Sao thế?
- Bởi vì nàng ta phải nhượng lại Cung Quảng cho công chúa chứ gì!
Công chúa cười khúc khích:
- Sở đại ca chỉ biết pha trò người ta thôi! Ta thấy ở trên mặt trăng nhất định không có Hằng Nga!
- Vì sao?
- Vì đã bị Sở đại ca dụ dỗ xuống đây rồi!
Sở Phong cười ha ha:
- Ta thấy Hằng Nga cũng nhất định không dám xuống?
- Sao thế?
- Công chúa đẹp như vậy, nàng ta nào còn dám hạ phàm?
... Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
***
Chú thích:
(1)Thơ của Lý Thương Ẩn:
Dịch nghĩa:
Hằng Nga hối hận trót trộm linh dược
Trên trời cao lạnh lẽo hết đêm này qua đêm khác.
Thơ: Hằng Nga hối trót ăn linh dược, Tẻ lạnh trời cao đêm lại đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.