Cũng không biết từ lúc nào, Nhiếp Giai Giai đã không còn bài xích việc bị anh đụng chạm.
Sáng ngày mai là hôn lễ đã được tổ chức rồi, cô với anh sẽ chính thức là vợ chồng. Cô không mong sau này mình sẽ hối hận với lựa chọn của bản thân ngày hôm nay. Cô quay lại về phía người đàn ông bên cạnh mình còn đang ngủ say, đặt tay lên mặt anh thủ thỉ.
"Mong anh không thay lòng đổi dạ"
Trịnh Minh Vũ là người như thế nào chứ? Chỉ cần có người bất ngờ chạm vào anh là anh sẽ tỉnh giấc bởi vì xưa nay anh không thích đụng chạm. Anh biết Nhiếp Giai Giai đang sờ vào mặt anh nên anh giả vờ ngủ tiếp và anh nghe cô nói như vậy. Thật sự anh cũng rất đau lòng khi nghe được câu nói đó.
Anh giơ tay nắm lấy tay cô đang đặt trên mặt mình.
"Sẽ không"
Nói xong, anh mở mắt ra nhìn về phía cô gái đang hoảng hốt ngập tràn nước mắt. Cô thút thít nép vào lồng ngực anh.
"Anh hứa đi"
Trịnh Minh Vũ đưa tay vuốt tóc cô ra sau mang tai.
"Anh hứa. Ngoan ngủ đi"
Sáng ngày hôm sau.
Hôm nay chính thức là hôn lễ của hai người họ nhưng cô dâu và chú rể vẫn còn đang ôm nhau ngủ.
Trịnh Minh Vũ đã tỉnh nhưng thấy cô ngủ ngon quá anh không dám nhúc nhích làm cô thức giấc. Anh biết chắc hôm qua cô ngủ không được.
8h sáng Nhiếp Giai Giai lờ mờ mở mắt, ngẩng đầu lên thấy Trịnh Minh Vũ đang nhìn mình.
Cô ngồi dậy nhìn đồng hồ thì đã 8h, liền bật xuống chạy vào phòng tắm.
"Sao anh không gọi em dậy!!"
"Anh cũng mới dậy"
Trịnh Minh Vũ cũng bước vào phòng tắm vscn.
Nhiếp Giai Giai lườm anh, biết tỏng là anh nói dóc.
Cô mặc một bộ đồ gọn gàng rồi hấp tấp chạy xuống nhà, rồi cô chợt nhớ ra là mình bỏ quên điện thoại nên chạy lên lại.
Vừa chạy vào thì vấp phải ghế, chết rồi, quả này xong rồi.
May mà Trịnh Minh Vũ đứng đó như đoán được trước. Anh vươn tay ra đỡ lấy cô, nhíu mày nói.
"Đừng có chạy"
Sau đó, anh bế cô lên bước xuống lầu. Nhiếp Giai Giai nhỏ giọng nói với anh.
"Minh Vũ, thả em xuống. Em ngại"
"Em là vợ anh, không phải ngại"
"Ai thèm làm vợ anh"
"Em có tin anh hôn em ngay tại đây không?"
Cô tin, tin chứ. Nhiếp Giai Giai đành nép đầu vào ngực anh không dám nói gì nữa.
Vừa xuống ông nội xốt xắng hỏi.
"Minh Vũ, Giai Giai bị sao vậy?"
Không để Trịnh Minh Vũ nói bậy, cô nói xen vào.
"Ông nội, chân con bị trật "
Trịnh Minh Vũ cười thầm.
Nhiếp Giai Giai liếc anh.
Ông nội hết sức lo lắng cho Nhiếp Giai Giai.
"Ai ui sắp lên lễ đường rồi còn trật chân, sao lại xui xẻo như thế "
Nói xong ông cầm cây gậy của mình đánh Trịnh Minh Vũ.
"Cũng tại mày chăm sóc cho cháu dâu ta kiểu gì mà để cháu ta trật chân?"
"Ông nội, rốt cuộc cháu có phải cháu ruột ông không?"
"Không ta nhặt cháu từ bãi rác về"
Nhiếp Giai Giai bật cười thành tiếng, thấy cô cười hai ông cháu cũng cười theo.
Tại lễ đường.
Nhiếp Giai Giai trong bộ váy cưới màu trắng xinh đẹp cùng ba của mình tiếng vào. Trịnh Minh Vũ nhìn cô từ lúc vào cửa không rời. Dưới ánh mắt si tình của anh, hàng vạn tiểu thư tham dự hôn lễ tiếc lên tiếc xuống.
Đứng trước mặt anh, Ông Nhiếp Gia Minh nói với con rể của mình.
"Ba gả con gái yêu của ba cho con, con nhất định phải chăm sóc nó thật tốt, đừng làm con gái ba khóc, ba mẹ sẽ rất đau lòng, lúc đó ba mẹ sẵn sàng đón nó về, ba mẹ sẽ không để nó chịu bất cứ thiệt thòi nào"
"Vâng thưa ba, con nhất định làm cô ấy hạnh phúc"
Ông đưa tay con gái của mình cho Minh Vũ rồi gạt nước mắt bước xuống bục ngồi cạnh vợ. Vợ ông cũng đang rưng rưng nước mắt.
Thấy ba như vậy, cô con gái yêu duy nhất này cũng đỏ cả mắt..
Trịnh Minh Vũ nắm thật chặt tay cô như thể trấn an có anh đây rồi.
Các bước đã được làm xong xuôi, đến lúc cô dâu và chú rể đi chúc rượu.
Thời Địch không chờ được nữa mà trực tiếp cầm ly rượu lại.
"Trịnh Minh Vũ, không ngờ cậu lấy vợ thật, mà lại còn rất xinh đẹp. Trịnh Minh Vũ tôi không để yên đâu, hôm nay tôi phải cho cậu uống đến chết"
"Anh Địch, em mới lấy chồng đừng bắt em phải làm quả phụ"
"ai ui không có vợ không biết cảm giác được bảo vệ là như nào "
Thời Địch giãy đành đạch.
"Anh Địch, không biết em có xứng làm vợ để bảo vệ anh không?"
Một giọng nói trong trẻo từ phía sau vang lên.
Thời Địch giật mình quay lại.
"Tử Nghiên, em về từ lúc nào?"
Tử Nghiên mỉm cười gật đầu với Trịnh Minh Vũ cùng với Nhiếp Giai Giai, sau đó trả lời Thời Địch.
"Nhận được thiệp mời đám cưới của Minh Vũ là em về ngay "
"Nào lại bàn lại bàn ngồi "
Thời Địch kéo mọi người lại ngồi.
"Minh Vũ, em không ngờ một người theo chủ nghĩa độc thân như anh hôm nay lại lấy vợ, em rất sốc cũng như rất vui khi biết tin. Ly này chúc mừng hai anh chị"
"Người anh em, mặc dù rất buồn nhưng cũng nâng ly chúc mừng cậu thoát ế. Em dâu nâng ly, chúc mừng hai em, sau này đừng ăn hiếp Minh Vũ nha"
Nhiếp Giai Giai cười, cô cũng nâng ly, cả bốn người cùng uống cạn.
Vì cả ba đã lâu ngày không gặp nên Nhiếp Giai Giai muốn nhường lại không gian cho ba người vả lại cô cũng có một số người bạn.
Nhiếp Giai Giai xách váy đi đến bàn khác.
"Ly Ly, lâu rồi không gặp"
"Giai Giai, tưởng bà có chồng cái quên tụi này rồi chứ "
"Sao mà quên được? thế Cảnh Minh đâu? sao không thấy đi cùng"
"Aizz đừng nhắc Cảnh Minh nữa, tháng trước hai tụi mình chia tay rồi. Anh ta bỏ mình yêu cái cô gì Trầm Khả Như bên Trầm thị "
Nhiếp Giai Giai nghe xong cũng thấy buồn buồn, cô sợ có một ngày..
"Ly Ly, người như vậy không xứng với cậu. Cậu xứng đáng có được thứ tốt đẹp hơn"
Nhiếp Giai Giai ôm lấy bả vai Lưu Ly rồi hô.
"Cụng ly"
"Cụng ly"
Qua một lúc sau.Lưu Ly đã ngà ngà say rồi, cô ôm lấy Nhiếp Giai Giai rống lên.
''Giai Giai, cô ta có gì hơn mình mà anh ta bỏ mình chứ? Về giàu có mình không giàu bằng cô ta sao? Về xinh đẹp mình không xinh đẹp bằng cô ta sao? Hay là tại mình không chịu đáp ứng nhu cầu mà anh ta mong muốn?"
Lưu Ly vừa nói vừa khóc, nước mắt cô rơi lã chã. Nhiếp Giai Giai thực sự rất đau lòng khi thấy Lưu Ly ở tình cảnh này. Cô là người chứng kiến hai người đã từng rất hạnh phúc, Cảnh Minh nói đầy những lời thề non hẹn biển với Lưu Ly vậy mà giờ.. Có tình yêu còn như vậy, liệu giữa cô và Minh Vũ có kết cục tốt được hay không?
Không được, chỉ cần bây giờ cô hạnh phúc, cô chấp nhận tương lai dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cô nhất định phải hạnh phúc ở hiện tại.
Cô ôm lấy Lưu Ly vào lòng, Cô nhất định bắt Cảnh Minh phải trả giá cho những gì anh đã làm với bạn thân cô.
Lưu Ly ngồi thẳng dậy, cầm lấy bả vai Giai Giai.
"Giai Giai, cậu nhất định phải hạnh phúc, hạnh phúc thay cả phần của mình"