Ông nội Trịnh còn đang bực tức vì không thể gọi được cho cháu trai. Vừa quay ra định xuống lầu thì thấy Trịnh Minh Vũ đang ngồi ở bên dưới còn ôm cháu dâu, ông cười khà khà chống gậy bước xuống.
"Minh Vũ về rồi đấy à?!"
Trịnh Minh Vũ nghe tiếng ông nội thì đứng dậy chạy lại đỡ ông vì cầu thang rất khó đi.Cậu đỡ ông lại ngồi ghế riêng còn mình tiếp tục quay lại ngồi kế Nhiếp Giai Giai.
Ban nãy ở công ty, anh nhìn thấy tấm ảnh cô gái anh chọn mà Minh Hạo để lại. Anh cầm lên xem và nhớ ra tối hôm qua Minh Hạo gọi đến bảo hôm nay cô gái ấy sẽ đến nhà. Không hiểu sao anh lại nhét tấm ảnh đó vào túi rồi cầm lấy áo gấp gáp chạy về nhà đến quên cả điện thoại.
Về đến nhà anh thấy khá bất ngờ khi thiên kim tiểu thư lại ăn mặc một cách xuề xòa như vậy. Nhưng ngạc nhiên lần gặp gỡ này là lần đầu tiên anh cong môi cười trong suốt 20 năm qua, kể từ khi anh 9 tuổi.
Bằng một cách nào đó anh tiến thẳng về phía cô gái và ngồi xuống ôm lấy bả vai cô,hiện tại anh chỉ biết có một điều là Nhiếp Giai Giai rất thơm!!
Ông Trịnh và ông bà Nhiếp bàn bạc với nhau ngày cưới. Ông Trịnh quyết định cưới luôn vì ông mong cho chắt bế lắm rồi.
Bố mẹ Trịnh được gọi điện thông báo con trai sắp lấy vợ thì cũng rất vui. Con trai hai người đã tồn kho rất lâu rồi, ông bà háo hức muốn xem vị tiểu thư nào xấu số vớ phải con trai của hai người.Đứa nhỏ này từ bé đã không phiền ai lo lắng và đặc biệt rất khó tính khiến hai ông bà không khỏi bất ngờ trước thông báo này.
Mặc dù nôn gặp con dâu nhưng công việc ở Mỹ khá bận rộn, ông bà không thể trở về gặp con dâu cũng như tham dự hôn lễ. Hai ông bà đành gọi điện về xin lỗi anh chị xui ríu rít.
Ông Bà Nhiếp cũng thông cảm vì để nhà họ Trịnh được như bây giờ chắc chắn không phải dễ dàng mà có được.
Bàn chuyện xong xuôi, ông Trịnh bắt cháu trai dẫn Nhiếp Giai Giai đi xung quanh nhà tham quan. Trịnh Minh Vũ tự nhiên nắm lấy tay Nhiếp Giai Giai kéo cô rời đi. Trước khi đi còn không quên xin phép ông bà Nhiếp.
Ông bà Nhiếp không khỏi hốt hoảng trước hình ảnh trước mắt. Cùng là người trong thương trường, sao ông lại không biết Trịnh Minh Vũ là người như thế nào? Anh là người không phải ai cũng dễ dàng tiếp cận.
Trước khuôn mặt ngơ ngác của ông bà Nhiếp cùng với Nhiếp Giai Giai và khuôn mặt như tắm gió xuân của ông Trịnh, Trịnh Minh Vũ tay trong tay cùng Giai Giai đi khuất khỏi cửa.
Ra đến vườn, Nhiếp Giai Giai giật tay lại. Trịnh Minh Vũ nhíu mày quay lại nhìn. Trước giờ chưa có ai dám hành xử như vậy với anh.
Nhiếp Giai Giai bỏ đi trước, Trịnh Minh Vũ cũng nhẫn nhịn đi theo sau. Biết anh đi theo cô, Nhiếp Giai Giai vừa đi vừa nói.
"Này, anh vì ông nội ép nên mới cưới đại tôi đúng không"
Trịnh Minh Vũ im lặng không nói gì, coi như ngầm thừa nhận. Nhiếp Giai Giai nói tiếp.
"Tôi đồng ý cưới anh, cùng anh hợp tác giả vờ hạnh phúc cho ông nội vui. Sau một thời gian nói không hợp nhau rồi ly dị, anh thấy được không?"
Nhiếp Giai Giai không muốn sống trong cuộc hôn nhân không có tình yêu mà chỉ có sự ràng buộc. Cô biết bây giờ từ chối anh là không được nên chỉ còn dùng đến cách này. Một phần là vì cô cũng có ông nội, ông nội rất thương cô nhưng ba năm trước ông đã qua đời. Khi nhìn thấy ông nội Trịnh cô thực sự rất nhớ ông nội, không nỡ để ông đau lòng.
Trịnh Minh Vũ nhướn mày nhìn Nhiếp Giai Giai, gia thế của anh cô thấy chưa đủ hay sao? không vừa lòng hay sao? Anh chưa bao giờ nhìn thấy có người con gái nào để ý đến anh mà không nhìn vào đống tài sản của anh. Nhưng cô gái trước mặt này làm anh cảm thấy thú vị.
Nhiếp Giai Giai xoay người lại thờ ơ nhìn anh hỏi lại.
"Anh thấy như vậy có được không?"
"Ông nội tôi muốn có chắt bế"
Nhiếp Giai Giai "..."
Cô quay lưng bỏ đi, đúng là ý kiến này rất tệ, cô phải suy tính tiếp phải làm sao, cô thực sự không muốn cưới Trịnh Minh Vũ.
Nhiếp Giai Giai bước đi, Trịnh Minh Vũ kiên nhẫn theo sau. Cô dừng lại, Trịnh Minh Vũ cũng dừng lại. Nhiếp Giai Giai lại một lần nữa quay lại.
"Trịnh tổng, tại sao anh lại chọn tôi?"
"Bừa"
Nhiếp Giai Giai muốn đá cho hắn một cái triệt giống!!
"Vậy anh chọn lại đi, có được không?"
Nhiếp Giai Giai mềm giọng năn nỉ. Nhưng đáp trả lại cô là một giọng nói rất lạnh tanh.
"lười"
Lười? lười cái em gái anh!
Nhiếp Giai Giai dậm chân bước đi tiếp. Trịnh Minh Vũ tiếp tục theo sau. Nhiếp Giai Giai thực sự không thể chịu được tên này nữa, cô quay lại nói thẳng vào mặt anh ta.
"Trịnh tổng, anh bớt đi theo tôi được không? ở bên cạnh anh tôi ngột ngạt khó chịu lắm. Làm ơn tránh xa tôi ra, tôi không thể ưa anh một chút nào "
Nói rồi cô bỏ đi thật nhanh. Trịnh Minh Vũ tay đút túi quần nhìn theo cô gái đang giận giữ bỏ đi, đây cũng là lần đầu tiên có người hét vào mặt anh như vậy. Nếu là người khác chắc chắn đã chết từ lâu, nhưng không hiểu sao anh không hề tức giận vì cô gái này, ngược lại còn thấy... khá đáng yêu.
Anh bật cười một tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Trong vườn người làm đã bị ông Trịnh cho lui xuống hết nên không có ai. Nhiếp Giai Giai vừa đi vừa thầm chửi tên khốn Trịnh Minh Vũ. Đến lúc nhận ra thì không biết mình đang ở đâu. mặc dù chỉ là sân vườn nhưng ở đây có rất nhiều ngã rẽ, cô không biết mình đã rẽ hướng nào.
Cô đi ngược lại, rẽ đại vào một đường nào đó. Nhưng con đường đó lại dẫn cô đến nơi uống trà ở ngoài vườn.
Mệt quá cô lại đó ngồi nghỉ rồi ngủ thiếp đi.
Lúc Trịnh Minh Vũ trở lại vào trong thì Nhiếp Giai Giai vẫn chưa trở vào. Đường vào nhà cũng là lối về chỉ có một đường duy nhất ban nãy anh với cô đi nhưng anh chưa thấy cô trở lại. Anh liền biết cô đã đi lạc.
Trịnh Minh Vũ nói với mọi người rồi chạy đi tìm Nhiếp Giai Giai.
Cả nhà cùng người làm chia nhau ra đi tìm.
30p sau, Trịnh Minh Vũ cũng tìm thấy Nhiếp Giai Giai đang nằm ngủ rất ngon lành ở bàn trà. Trịnh Minh Vũ bước lại gần vén tóc cô lên, cô ngủ rất ngon và say!!
Không biết anh nghĩ thế nào, Trịnh Minh Vũ bế ngang cô lên bước về nhà. Nhiếp Giai Giai mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô thấy anh bế mình thì dãy dụa.
Trịnh Minh Vũ nhíu mày một cái.
"Nằm yên"
Lời nói của Trịnh Minh Vũ như mệnh lệnh buộc phải làm theo vậy. Nhiếp Giai Giai đành nằm im không dám động đậy.
Anh bước vào nhà cho người thông báo đã tìm thấy Nhiếp Giai Giai rồi trực tiếp bế cô lên phòng.
"Hôm nay muộn rồi, ngủ lại đây đi"