Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 11:




Hoắc Dung Thành đứng dậy, chán ghét liếc nhìn vết máu kinh đỏ chói trên ngực mình, đen mặt nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, hoàn toàn mất hết kiên nhẫn: “Cô còn không chịu nói mục đích thật hả?”
Tô Tú Song vẫn cắn răng kiên trì: “Tôi không có gì để nói”
“Ha, muốn chơi chứ gì? Tôi sẽ từ từ chơi với cô…” Hoắc Dung Thành cười lạnh, ra lệnh cho vệ sĩ: “Bắt cô ta về cho tôi.
“Vâng, thưa anh Thành” Vệ sĩ đồng thanh đáp.
Tô Tú Song run lên, trái tim chùng xuống, nhíu mày hỏi anh ta: “Anh định làm gì?”
Hoắc Dung Thành hoàn toàn không để ý tới cô, sải bước đi ngang qua cô rồi rời đi.
Tô Tú Song bị vệ sĩ kiềm chế hai bên, áp tải lên xe. Xe khởi động, chạy thẳng vào bóng đêm.
Một tiếng sau, núi Di Minh xuất hiện trước tầm mắt. Quốc lộ tư nhân vừa thẳng tắp vừa rộng rãi, hai bên trông đầy cổ thụ che trời. Xe chạy lên giữa sườn núi, nhà họ Hoắc được xây dựng dưới chân núi xuất hiện trước mắt.
Đẳng sau cửa sắt điêu khắc là năm con ngựa màu trắng nhảy vọt trên suối phun nhân tạo, trông vô cùng uy nghiêm.
Đi ngang qua hoa viên, lại vòng qua hồ nhân tạo khổng lồ, cuối cùng cũng đến trước biệt thự.
Tô Tú Song bị đưa vào đại sảnh lộng lẫy như cung điện. Vừa vào trong, cô đã thấy Tô Trọng Quân bị trói chặt, khuôn mặt tím tái bị ném xuống đất. Cô mở to mắt, trái tim kinh hoàng: “Ba!!!”
Vừa kêu một tiếng, Tô Tú Song đã bị vệ sĩ đằng sau đạp mạnh lên sau khuỷu chân, lập tức quỳ mạnh xuống sàn nhà bằng đá cẩm thạch, đầu gối đau đớn như bị vỡ vụn, miệng cũng bị nhét khăn.
Đèn pha lê lộng lẫy đan xen vào nhau, ánh sáng rực rỡ chiếu trên tấm thảm mềm mại. Trước mặt nó, biệt thự trị giá 7 tỷ của nhà họ Tô cứ như là trò cười.
Một ông lão đang ngồi trên ghế tử đàn quý báu. Ông ta mặc áo tấc màu đen, tay cầm phật châu, đang nói chuyện qua video với máy chiếu rất lớn: “Còn chưa tìm được gan phù hợp hả?”
Bác sĩ nhíu mày, vừa chần chờ vừa sợ hãi nói: “Nhóm máu của cậu cả là RH âm tính, rất ít người có nhóm máu này, hơn nữa trừ phù hợp nhóm máu còn phải phù hợp HLA, HLA cực kỳ phức tạp, tổng cộng có 148 kháng nguyên, hơn 2 triệu nhóm ghép hình, cho nên rất khó..”
Hoắc Trình Gia vung tay lên, trực tiếp ngắt lời bác sĩ: “Ở chỗ tôi, không có quá trình mà chỉ có kết quả, cậu chỉ còn lại 3 ngày!”
Thái độ độc tài, không cho phép thách thức, giống như quân vương thời cổ đại. Vừa dứt lời, ông ta lập tức tắt máy chiếu, quay sang nhìn vệ sĩ: “Cậu hai đâu?”
Vệ sĩ còn chưa đáp lời thì đã có tiếng bước chân vang lên, Hoắc Dung Thành chậm rãi bước xuống cầu thang, áo sơ mi trắng dính máu kinh đã được đổi thành tây trang màu đen may riêng, làm tôn lên vóc dáng cao lớn của anh ta.
“Ông nội, con ra ngoài một chuyến.
Còn cô gái này, giao cho ông xử lý” Anh †a tùy ý nhìn lướt qua Tô Tú Song trên mặt đất.
Hoắc Trình Gia chậm rãi nâng chung trà lên, mở nắp ly ra, mùi trà lan tỏa, nói một câu đầy ẩn ý: “Dù sao cũng là người của con, giao cho ta mà lỡ ra tay nặng thì con không đau lòng à?”
Hoắc Dung Thành đưa mắt nhìn ông ta mấy giây: “Chẳng qua chỉ ngủ một đêm mà thôi, ông muốn xử lý sao cũng được, cô ta sống hay chết đều không liên quan gì tới con.”
Anh ta nhếch môi lạnh lùng khinh miệt nói.
Khăn trong miệng Tô Tú Song và Tô Trọng Quân được kéo ra.
“E rằng hôm nay hai người sẽ không thể rời khỏi nhà họ Hoặc này đâu” Giọng nói của Hoắc Trình Gia trầm thấp đầy uy nghiêm: “Dám đụng vào nhà họ Hoắc, các người đúng là chán sống rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.