Chỉ thấy người con gái dựa vào vai mình ngủ ngon lành.
Anh nhíu mày, giữa mày có thêm mấy phần không kiên nhãn, không chút khách sáo duỗi tay đẩy đầu cô ra.
Đầu đập vào cửa kính, Tô Tú Song hơi đau vô ý thức hừ nhẹ hai tiếng, nhưng vẫn không tỉnh dậy.
Có lẽ do cửa sổ quá cứng nên dựa vào ngủ không thoải mái, cô vặn vẹo người, đầu lại nghiêng vào vai người đàn ông.
Hoắc Dung Thành nheo mắt lại, sắc mặt đã vô cùng khó coi, giữa mày là một mảnh lạnh lẽo.
Anh chuyển tâm mắt xuống khuôn mặt của người con gái.
Dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt trắng nõn của cô hiện lên một tâng mây hồng, đôi môi như được bôi một lớp mật, sáng lấp lánh.
Hoắc Dung Thành lạnh lùng, vẫn duy trì dáng ngồi như cũ, nhưng hầu kết lại di chuyển lên xuống.
Đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng tắp.
Anh giơ bàn tay to lên, dừng lại trên vai cô chuẩn bị đẩy ra lần nữa, Tô Tú Song bỗng nhiên ôm lấy cánh tay anh cọ cọ hai cái giống như con mèo nhỏ, hơi thở lướt qua cổ anh, rầm rì rồi ngủ tiếp.
Ngay lập tức, khuôn mặt Hoắc Dung Thành căng chặt.
Anh nặng nề hít vào một hơi, sắc mặt khó coi quả thực làm người ta không thể nhìn thẳng!
Cố Hàn thật cẩn thận liếc nhìn kính chiếu hậu, không dám lên tiếng.
Tô Tú Song ngủ rất say, mãi cho đến khi ra khỏi đường cao tốc mới chậm rãi mở mắt.
Nghĩ đến cảnh mình dựa vào vai người đàn ông, còn ôm chặt cánh tay anh, mặt cô đỏ lên, suýt nữa sợ hãi kêu ra tiếng.
Thời khắc mấu chốt, cô nhanh chóng che miệng lại, mới không để mình phát ra tiếng.
Sao mình lại ngủ say như vậy chứ?
Tô Tú Song nhíu mày nhích xang bên cạnh, tạo ra khoảng cách.
Hoắc Dung Thành ngồi thẳng tắp, chân dài vắt lên nhau, lưng dựa vào sô pha, đang ngủ.
Thấy thế, cô nhẹ nhàng thở ra, may là anh không có tỉnh, nếu không thì không thể không nghe những châm chọc mỉa mai và chế nhạo.
Hai tiếng sau, xe đã đến biệt thự nhà họ Hoắc.
Xe dừng lại được một lúc Hoắc Dung Thành mới mở mắt.
Ánh mắt anh giống như một con sói, sâu kín tỏa ra ánh sáng, có thể nhìn thấy sự mơ màng vì mới vừa tỉnh ngủ.
Tô Tú Song xem như được mở mang tâm mắt.
Anh có vóc dáng cao, chân dài đi từng bước lớn vào phòng khách.
Trương quản gia lập tức đi lên đón: “Cậu hai”
Hoắc Dung Thành giơ tay, Trương quản gia ở phía sau lập tức nhận lấy áo khoác của anh.
“Ông chủ và cậu ba đã đi Mỹ, có lẽ Tết năm nay sẽ không về, đám người giúp việc thống nhất nghỉ vào ngày mai, biệt thự cũng chỉ còn lại ngài”
Trương quản gia đi theo sau anh, mở miệng nói.
“Ừm..” Khuôn mặt Hoắc Dung Thành đầy vẻ nặng nề, đôi mắt đen nhánh như mực, trầm thấp theo từng lời nói.