Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 128:




Ăn một bữa tối thôi mà cô cảm thấy bị giày vò gấp bội.
Sau khi ăn xong, cô vào bếp rửa bát, còn người đàn ông mới buổi trưa vẫn còn sốt cao không giảm hiện đang tập trung tỉnh thần xử lý công việc.
Tô Tú Song khẽ liếc qua cửa phòng bếp, tự lẩm bẩm, người đàn ông này không chỉ tính cách “biến thái”, thân thể cũng “biến thái” nốt!
Thu dọn phòng bếp xong, Tô Tú Song đóng cửa lại, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
Khi đi ngang qua phòng khách, người đàn ông trên sô pha thờ ơ liếc nhìn cô.
“Không có chuyện gì tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm cướp, nói đi, buổi trưa cô làm những hành động đó là có ý đồ gì? “
Tô Tú Song nghiêm túc suy nghĩ.
Hành động mà anh nói chắc là chỉ hành động cô nấu cháo, cho uống thuốc, vạch quân, cởi áo của anh.
“Không có ý đồ gì” Cô thẳng thắn đáp.
“Nếu không phải là ăn trộm, thì là cưỡng gian?” Hoắc Dung Thành đặt máy tính xuống, giọng nói trầm thấp từ tính.
Từ sáng đến tối, cô đã bận rộn cả ngày, nấu nướng, đến trưa thì bị người đàn ông bị cảm này giày vò cả một buổi trưa.
Thực lòng mà nói, cô cũng không mong nghe được những điều tốt đẹp từ anh, nhưng khi nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy rất là quá đáng!
Không nhịn được nữa, ngọn lửa trong lồng ngực Tô Tú Song bốc lên, cô nghiến răng kèn kẹt nói: “Tôi đói khát đến mức đó sao? t*ng trùng lên não sao? Đến một người bị cảm nặng mà cũng không bỏ qua? Anh dựa vào đâu mà nghĩ tôi như vậy!”
“Dựa vào đâu?”
Đôi chân dài của Hoắc Dung Thành lười biếng duỗi ra, anh nhếch đôi môi mỏng, thản nhiên nói: “Dựa vào cô ba lân bảy lượt, phí công tốn sức câu dẫn tôi, nghĩ mọi cách muốn trèo lên giường của tôi. Tôi chính là dựa vào những lý do đó mà suy ra. “
“Anh”
Tô Tú Song bị chặn họng đến mức không nói nên lời, lồng ngức buồn bực khó chịu, cô giận quá hóa cười nói: “Cho dù tôi có ý nghĩ như vậy, thì anh cuối cùng có “được” không, đôi chân mềm nhữn như vậy liệu có thể lên được không?”
Trong nháy mắt, đôi mắt của Hoắc Dung Thành nhíu lại, Cô đang nghi ngờ tôi?”
Tô Tú Song chế nhạo đáp lại.
Hoắc Dung Thành đứng lên, lông mày cùng đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng khó chịu, chân dài đi vê phía Tô Tú Song đang đứng trên cầu thang.
Tô Tú Song thay đổi sắc mặt, nhanh tay nhanh mắt.
Lòng bàn chân như được bôi dầu, ba bước biến thành hai bước, nhanh chóng chạy lên trên lầu.
Có thể là do bước quá nhanh, cô bị trượt chân, trán đập thẳng vào lan can.
Cô hét lên đau đớn, đến trán còn không kịp xoa, một hơi liền chạy trốn mất dạng.
Hoắc Dung Thành hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn người phụ nữ vừa biến mất ở trên cầu thang, cảm thấy quá mức buồn cười, môi mỏng hiện ra sự giêu cợt: Cô quả thực rất biết cách nhìn sắc mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.