Trong đầu lại hiện ra hình ảnh người đàn ông bế cô, mặt cô nóng lên, khẽ cắn môi dưới.
“Phó tổng, quần áo đã mua đã trở về, cô nên đi thay quần áo trước, nếu không khẳng định sẽ bị cảm đấy” Trợ lý cất cao giọng nói.
Tô Tú Song lúc này mới lấy lại tinh thần, thanh thanh cuống họng, sắc mặt đứng đắn nói, “Biết, đúng rồi, cô đi lấy tư liệu vê công nhân nhảy lâu cho tôi.”
Cô rửa mặt thay xong quần áo, trợ lý đã để tư liệu lên trên bàn làm việc.
Ra khỏi công ty, cô trực tiếp bắt một chiếc xe taxi, rời đi.
Xuống xe, trước mắt là một một ngôi nhà vừa cũ vàu nát, ngã tư đường vừa đen vừa bẩn bóng nhãy.
Tô Tú Song căn cứ vào số nhà, đi đến trước một nhà cũ nát, gõ cửa.
Mở cửa là một cậu bé khoảng 10 tuổi, rất gầy, trên mặt hầu như không có tí thịt nào, quần áo trên người tuy rằng cũ nát, lại rất sạch sẽ.
“Chị, chị tìm ai?” Cậu bé rất lễ phép.
“Trương Chí Thành, ông ấy là ba ba của em, đúng không?”
“Chị, chị vào nhà đi, ba ba em đang tắm rửa”
Cậu bé dẫn cô đi vào, phòng rất nhỏ, không có phòng ngủ, phòng khách đặt hai cái giường, ngay cả sô pha đều không có.
Ngồi trên ghế cậu bé đưa, Tô Tú Song nhìn xung quanh bốn phía, quả thực có thể hình dung nhà chỉ có bốn bức tường.
Rót cho cô một cốc nước ấm, cậu bé ngồi xổm trên mặt đất trong phòng khách nấu cháo.
Mười phút sau,Trương Chí Thành đi đến nhìn thấy Tô Tú Song, ông ta kinh ngạc lại cả ngượng ngùng, đan hai tay vào nhau, “Phó tổng, sao cô lại tới đây.”
“Đến đây nhìn xem” Khóe miệng Tô Tú Song cười.
Lúc này cậu bé cũng đã nấu xong cháo, đổ ra một cái bát, ‘Ba, chị, con đi đưa cháo cho mẹ, hai người cứ nói chuyện đi ạ.
Nhìn thấy bóng dáng gầy yếu kia, đáy lòng cô xuất hiện băn khoăn và khó chịu, quả nhiên là đứa trẻ nhà nghèo sớm hiểu truyện.
“Ở đây có mười bảy triệu, bác lấy dùng trước.”
Cô lấy ra tiền lì xì ba ba đưa cho cô, đưa qua đi.
Trương Chí Thành chết sống không chịu lấy, ” May nhờ có cô, Hoắc tổng đã an bài bệnh viện và công việc, tiền này tôi không thể lấy”
“Cũng không phải cho không, không phải tháng trước trễ tiên lương, đưa trước tiền lương cho bác”
Thái độ Tô Tú Song cứng rắn đặt lên trên giường.
“Lúc cô lên làm Phó tổng, công ty nghị luận nhao nhao, nhóm quản lí khinh thường, liên ngay cả công nhân chúng ta này cũng đều không vui “
Trương Chí Thành cười, “Cô tuổi rất trẻ, nhưng là trải qua chuyện hôm nay, tôi hiểu được tại sao Tổng giám đốc lại cho cô thay thế vị trí của bà ấy”
Tô Tú Song nhún nhún vai, thành thực trả lời, “Nhà của chúng ta không con, chị của tôi mắc bệnh, chỉ tôi có thể tiếp nhận”