Vừa nghe lời này, Hoắc Diệc Phong quả thực giống như là thiên lôi đánh xuống, phù phù ngồi dưới đất.
Sau đó, hai tay gắt gao ôm lấy chân của Hoắc Dung Thành, “Anh hai, anh không thể lạnh lùng vô tình như vậy, em phải vất vả lắm mới đưa Tiểu Bạch lén lút lên được trên máy bay, trở lại tổ quốc nhảy vào cái ôm của anh, cho dù chết em cũng sẽ không rời đi anh và tôt quốc, có phải hay không, Tiểu Bạch?”
Con chó săn lớn rất vui vẻ sủa hai tiếng, đáp lại anh ta.
Tô Tú Song”……
Con chó săn kia vừa đen vừa vàng, thế mà gọi Tiểu Bạch, anh ta không chỉ có trí tuệ thiểu năng, đầu óc có bệnh, mà ánh mắt cũng mù đi!
“Anh hai có thể quay về, dựa vào đâu mà tôi không thể, em rất nhớ anh, nhớ đến gan phổi cũng đau, anh cho em ở lại đi Hoắc Diệc Phong ngồi dưới sàn, khóc lóc làm nũng, hoàn toàn lãng phí khuôn mặt tỉnh tế tuyệt mỹ đó.
Mặt Hoắc Dung Thành bực bội đến không thể diễn tả bằng lời, nhấc chân, đứng dậy đi về phía trước.
Còn Hoắc Diệc Phong như một cái móc treo sống mắc trên chân anh.
Mỗi bước đi là mỗi bước lê về phía trước, mông ma sát với sàn, giống như bị đốt cháy vậy.
Hoắc Dung Thành dừng lại, mặt nghiêm lại, từ trên cao liếc cậu.
Hoắc Diệc Phong cố tình giả vờ không nhìn thấy, cậu mặc áo choàng ngủ màu xám, trông rất giống một tên vô lại.
“Anh hai, dù sao Diệc Phong cũng vê rồi, cho nó ở lại một thời gian đi”. Hoắc Lăng Tùng bên cạnh hòa giải.
Hoắc Diệc Phong chớp mắt, vừa sáng vừa lấp lánh giống như sao trên trời, cực kỳ mong chờ nhìn anh hai.
Hoắc Dung Thành cụp mắt, chỉ nói: “Buông chân ra”.
“Cảm ơn anh hai”
Hoắc Diệc Phong hả lòng hả hạ buông chân, đứng dậy, lộ ra đôi mắt to tròn.
“Nếu còn trần như nhộng giống mấy thằng lưu manh thì cút vê Mỹ cho anh”
Hoắc Dung Thành nheo mắt, nhìn cậu ta, từng từ đều kèm theo sự cảnh cáo.
Nghe đến đây, Hoắc Lăng Tùng cũng giục, “Mau đi mặc quần áo, như thế này không ra thể thống gì”
Hoắc Diệc Phong nhướn mày, kéo theo con chó săn, biến mất ở cầu thang.
Lúc này, bác sĩ gia đình cũng đem theo hộp đựng thuốc đi vào.
Ông kiểm tra vết thương, ngẩng đầu, “Hơi nghiêm trọng một chút, phải khâu rồi tiêm vắc xin nữa”
“Khâu sẽ đau một chút, em cố chịu nhé.”
“Vâng.
Tô Tú Song nhẹ nhàng trả lời, cắn chặt răng, âm thâm thở sâu.
Động tác của bác sĩ rất nhanh, kỹ thuật thành thục, một lát sau đã khử trùng xong, khâu vết thương và tiêm vắc xin.
Lúc này Hoắc Dung Thành đi xuống, áo choàng ngủ đã được thay bằng áo khoác đen sang trọng.
Hoắc Diệc Phong đã mặc quần áo lẽo đẽo đi sau anh.
Áo sơ mi jean màu xanh nhạt, tay áo xắn hờ.