Tô Tú Song quay lại, phẫn nộ nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, “Cô coi chỗ của tôi là gì, muốn đến thì đến muốn đi thì đi?”
Ánh mắt âm trầm của Hoắc Dung Thành đồn lên cô, môi động đậy nói từng câu từng chữ.
“Vậy anh muốn gì?”
Ngón tay dài của anh đẩy ly rượu qua, “Uống đi”
Tô Tú Song không động đậy, chỉ hỏi, “Uống rồi anh sẽ để tôi đi?”
“Cô chưa có tư cách mặc cả với tôi”
Hoắc Dung Thành nheo mắt, giọng nói trâm trầm, “Trước mặt tôi, cô đừng quên thân phận của mình”
“Uống cũng được, một ly 35 triệu, được không?” Ngực Tô Tú Song phập phồng, cô cắn chặt răng, “Được, tôi uống luôn mười lăm ly”
Ừm, mười lăm ly là 525 triệu, đủ thanh toán rồi.
Hoắc Dung Thành cười lạnh, nói châm chọc, “Tính toán tính đến cả tôi rồi à?”
Tô Tú Song thẳng lưng, cố làm bản thân không chùn bước, đón nhận ánh mắt của anh, “Có được không?”
Đôi vợ chồng này sao lại khác người thường thế?
“Chị dâu nhỏ, cô làm nũng một chút, nói vài câu mềm dẻo, không phải là cái gì cũng có rồi sao?”
“Anh câm miệng!” Tô Tú Song lườm anh ta.
Hàn Văn Thiên; “…
“525 triệu thôi mà, tôi không trả nổi sao? Nhưng mà cô phải có bản lĩnh lấy”
Ngón tay dài của anh gõ gõ ly rượu, đều là rượu trắng, rất mạnh, chưa nói đến phụ nữ, đàn ông uống vào ly đã không thể nào chịu nổi rồi.
Lời nói nhẹ nhàng, dễ nghe cô không nói, cứ phải chống đối anh mới chịu.
À, anh cũng muốn xem xem, cô rốt cuộc nhãn nại được đến đâu.
“Vậy chuyện của tôi không phiên anh lo lắng, chỉ cần nói được làm được làm được là được”
Chỉ là mười lăm ly rượu mạnh có thể lấy mạng cô chắc?
Hơn nữa, mười lăm ly rượu đổi lại 525 triệu rất xứng đáng.
Cô rót một ly rượu, đặt lên miệng, chuẩn bị một hơi uống hết thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Hàn Văn Thiên mở cửa phòng riêng.
Một giọng nói truyền tới, “Tú Song”
Động tác trên tay Tô Tú Song dừng lại, xoay người, nghi ngờ nhìn qua.
Hoắc Lăng Tùng mặc một chiếc áo khoác màu gạo đi vào, toàn thân trên dưới toát ra vẻ nho nhã, trên cổ quàng một chiếc khăn quàng cổ, “Anh hai”
“Ừm” Đang hút thuốc, Hoắc Dung Thành tùy tiện đáp, lướt qua chiếc khăn quàng mà cô đeo trên cổ, cảm thấy vô cùng chướng mắt.
“Tú Song, xin lỗi” Hoắc Lăng Tùng dịu dàng nói.
Tô Tú Song chau mày, thắc mắc, “Sao vậy?”
“Tổng giám đốc của Tống Thị vừa gọi điện thoại cho anh, ông ấy cũng không ngờ thuộc hạ lại không đáng tin như vậy, đã sa thải rồi, hẹn em ngày mai hãng bàn”