Ngón tay thon dài của anh ta, nắm lấy một quả cầu tuyết sau đó nắm về phía Hoắc Diệc Phong.
Hoắc Diệc Phong hơi sửng sốt: “Anh ba, sao anh lại bênh vực người ngoài.”
“Người tuyết này cũng có công lao của anh, em phá hủy nó, em xem có phải nên đập không?”
Khuôn mặt dịu dàng của Hắc Lương Thần lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Chặc chặc, Bác sĩ Thần, cho anh!”
bốn chữ, anh ném rất hay Tô Tú Song ở bên cạnh nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng rực, khen ngợi dơ ngón tay cái lên.
“Mẹ kiếp!”
Hoắc Diệc Phong nhìn hai kẻ thù trước mặt không thể né tránh được tất cả cầu tuyết ném đến.
Mà Tô Tú Song cũng chờ đúng thời cơ này, nhân lúc anh ta không chú ý, giống như một làn khói đi đến sau lưng anh ta, tỉnh bơ đem quả cầu tuyết nhét vào bên trong quần áo anh ta.
“A, lạnh quá Hoắc Diệc Phong hít một hơi khí lạnh, tuyết dính vào da thịt anh ta, lạnh như băng làm anh ta nhịn không được mà phát run lên.
Anh ta nhảy nhảy lên, giống như trên người anh ta đang bị gắn mìn vậy, thân thể giãy giụa, muốn làm quả cầu tuyết trong áo rơi ra.
Tô Tú Song thấy Hoắc Diệc Phong như vậy, thì cười khanh khách, thậm chí cô còn cười đến mức không thể dừng lại được.
Hoắc Lăng Tùng đứng bên lạnh cô, nở nụ cười nhẹ, tâm trạng rất vui vẻ.
Trong lúc nhất thời trong Hoắc trạch tràn đầy tiếng nói cười.
Ở bên trong.
Trước cửa sổ sát đất.
Trương quản gia ánh mắt sâu xa nhìn hình ảnh trước mặt, trên mặt lộ nụ cười vui vẻ và yên tâm, cho tới bây giờ Hoắc trạch cũng chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.
“Lấy cho tôi một ly cà phê”
Trước bàn làm việc, Hoắc Dung Thành bỏ máy tính xuống, dùng ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương, thấp giọng nói.
Như mà Trương quản gia nhìn đến xuất thần, căn bản không nghe thấy.
Hoắc Dung Thành nhíu mày đi tới, đứng ở bên cạnh Trương quản gia, lấy một điếu thuốc ra hút, tầm mắt nhìn về phía hoa viên.
Cách tấm thủy tinh, không nghe được âm thanh gì nhưng lại có thể thấy được rất rõ ràng Hoắc Diệc Phong và hai người đối diện, ba người đang cùng nhau ném tuyết…
Anh yên lặng nhìn hồi lâu, cho đến khi hút song một điếu thuốc, anh tiện tay bỏ vào gạt tàn rồi xoay người đi xuống tầng.
Đến khi Trương quản gia hồi thần thì thấy trên ghế đã sớm không còn bóng người đàn ông đó nữa.
Mà lúc này dưới tầng.
Hoắc Diệc Phong bị ném đến nổi giận, kêu la om sòm bảo người giúp việc mang chậu tới.
Người giúp việc tay chân nhanh nhẹn, động tác cũng rất mau lẹ, ngay lập tức mang chậu tới.
Thấy vậy, mặt Tô Tú Song đen lại, anh ta cần liêu mạng như vậy không?
Cảm giác được trong túi hơi rung, Hoắc Lăng Tùng lấy điện thoại ra, sau đó tiếp nhận: “A lô? Có ca bệnh sao? Được rồi, bây giờ tôi mở máy tính, cậu gửi qua đi”
Vừa dứt lời, chân anh ta dẫm trên tuyết đi về phía phòng khách.