Cửa phòng lại đóng sầm lại.
Mộ Tư Đồng và ông Lâm xoay người, Lương Mật Điềm mở rèm cửa, lộ ra Tô Tú Song đang bị giấu sau rèm, trong miệng nhét một chiếc khăn mặt.
“Tiện nhân, lại dám lén báo cảnh sát, thật sự muốn chết!”
Mộ Tư Đồng cả người bốc hỏa, giơ chân dài lên, đá vào bụng Tô Tú Song hết sức tàn bạo.
“Phù phù —”
Cả người cùng chiếc ghế ngã ầm trên mặt đất.
Lương Mật Điềm ngồi xổm xuống, rút khăn tắm trong miệng ra, khoanh hai tay tước ngực, lạnh lùng nhìn cô.
Vừa rồi, khi Mộ Tư Đồng đang nói chuyện với cảnh sát, cô đã rất bình tĩnh di chuyển chiếc ghế sau rèm cửa, ngăn che kín.
Tô Tú Song nằm trên mặt đất, cắn chặt răng không để mình phát ra tiếng động.
Nếu chỉ có ông Lâm và Lương Mật Điềm, cô sẽ không quá lo lắng và không quá coi trọng chuyện này.
Nhưng mà, bây giờ có thêm Mộ Tư Đồng, quả thực có hơi hoảng sợ.
Thực ra, vào lúc bị ông Lâm phát hiện ra, cô đã gửi đi tổng cộng hai tin nhắn cầu cứu.
Một tin nhắn được gửi cho cảnh sát, và một tin nhắn khác được gửi cho Hoắc Lăng Tùng, chuẩn bị cho hai tình huống có thể xảy ra.
Nhưng cảnh sát đã đi, bóng dáng của Hoắc Lăng Tùng còn chưa xuất hiện…
“Cậu Mộ, bây giờ cậu tính xử lý người phụ nữ này thế nào?”
Ông Lâm liếc nhìn Tô Tú Song trên mặt đã, mở miệng hỏi.
Mộ Tư Đồng ngồi ở bên giường, miệng ngậm điếu xì gà, khinh thường coi rẻ: “Sợ cái gì? Hoảng cái gì? Hèn nhát, mẹ kiếp có chút dũng khí cũng làm đàn ông, nếu tôi là ông, tôi sẽ trực tiếp đến bệnh viện cắt thứ đó đi, nếu không, bây giờ tôi giúp ông cắt bỏ “
Ông Lâm bị chế nhạo như vậy, thật mất mặt, nhưng cũng không dám phản ứng lại, chỉ có thể nịnh hót, ti tiện cười một tiếng.
“Đối phó với ả đàn bà này, cậu chủ đây sẽ tự mình ra tay” Mộ Tư Đồng nhướng mày, khóe miệng nhếch lên vẻ tà ác nặng nề: “Giết chết cô ta thì không vui, tôi phải hành hạ cô ta từ từ, từng chút một”
Nghe vậy, ông Lâm yên tâm, ngầm đắc ý trong lòng, đây được gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau.
Có Mộ Tư Đồng gánh vác ở đằng trước, dù là Hoắc Diệc Phong hay cảnh sát đều không để mắt và tập trung vào ông ta.
Người đầu tiên phải gánh chịu hậu quả là Mộ Tư Đồng, anh ta không có bất kỳ mạo hiểm nào, không công có được Tô thị.
Trước sự chứng kiến của ba người bọn họ, Mộ Tư Đồng bắt đầu hút, vểnh chân say sưa hưởng thụ, sai ông Lâm: “Đi mua ít đồ về”
Ông Lâm hoàn toàn là một con chó, nghe vậy, không dám hai lời liên rời khỏi phòng.
Khi trở về phòng, trên tay ông ta xách một cái túi: “Cậu Mộ.”
Nheo mắt, Mộ Tư Đồng cầm lấy túi đồ, tùy tiện đổ ra, cầm cây gậy dài màu đen đặt lên eo Tô Tú Song.
Trong tích tắc, một dòng điện mạnh chạy khắp cơ thể.
Sắc mặt Tô Tú Song tái nhợt, gân mạch nửa thân người dưới có cảm giác như bị cắt đứt, hai chân tê dại, cơ thể mất cảm giác run rẩy.
“Dễ chịu không?”
Mộ Tư Đồng mở miệng, dáng vẻ lưu manh.