Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 259



Tô Tú Song va thẳng vào lòng anh, hai người lập tức dán sát vào nhau, ngực kề ngực, gần đến mức nghe được cả tiếng tim đối phương đập.

Quan trọng là, trong lúc sợ hãi, cô đã vô thức vòng hai tay ôm chặt lấy hông anh.

“Đúng là không biết ngại, đứng trước quán thịt lợn ôm ôm ấp ấp, không sợ dính mùi tanh à?”

“Đám trẻ bây giờ cũng thật là, muốn lãng mạn đến đâu chả được, ai lại đứng trước cửa quầy thịt lợn bao giờ.”

“Bị người ta đâm cũng không biết tránh à? Đứng yên cho người ta xô làm gì?” Hoắc Dung Thành hạ mắt nhìn đỉnh đầu của cô, cau mày hờn giận.

Đỉnh đầu cô vừa vặn ngay bên dưới cằm anh, anh vừa nói chuyện thì hơi thở đều vương trên tóc cô, vừa nóng vừa buôn.

“Tôi không chú ý.’ Cô đáp rất khẽ, nhận ra tư thế vô cùng thân mật của hai người, cô vội buông tay ra, đỏ mặt lùi lại hai bước kéo giãn khoảng cách.

Sau khi lấy lại tinh thần, cô chợt nhớ ra cái gì, luống cuống kêu lên: “Mau cướp đi”

“Cướp cái gì?” Hoắc Dung Thành nhướng mày.

“Thịt lợn ở đây đều là lợn chăn thả tự nhiên, không ăn cám cò, lớn rất chậm, nuôi một con mất gần một năm mới thịt” Tô Tú Song vừa giải thích vừa gắng sức lách vào bên trong.

Nhưng cô vừa hồi phục không lâu, người vẫn hơi yếu, cố hết sức cũng không chen vào nổi.

“Có gì mà phải tranh, nhà họ Hoắc còn thiếu mấy thứ này à?” Hoắc Dung Thành tức giận liếc cô, ánh mắt như nhìn một đứa ngốc.

Tô Tú Song nghĩ một lát, không phản bác anh: “Cũng đúng, nhưng đến cũng đến rồi mà”

Cô vừa nói vừa tiếp tục chen lấn.

Nói ra cũng lạ, mấy bà mấy thím bình thường đau chân đau lưng, đi xe buýt hay phương tiện công cộng đều cần người ta nhường chỗ ngồi, vậy mà lúc này sức chiến đấu còn mạnh hơn đám người trẻ tuổi nhiều lắm.

Thấy cô kiên quyết không chịu bỏ qua, mặt Hoắc Dung Thành càng ngày càng sa sầm, sau đó sải một bước dài tóm cô vào lòng.

Tô Tú Song ngây người quay đầu nhìn anh, người này rất cao, vừa cao quý vừa tao nhã, đứng ở đây chẳng khác nào hạc trong bầy gà. Nhưng anh chẳng hề che giấu vẻ mất kiên nhẫn của mình chút nào, thậm chí càng ngày càng khó chịu.

“Nhìn gì mà nhìn? Đi tiếp đi”

Anh lạnh lùng bảo vệ cô trong lòng, vươn tay dài ngăn những người khác xô phải cô, giúp cô lách tới trước.

Có anh hộ tống, Tô Tú Song cũng đỡ mất sức hơn nhiều.

Nhưng lúc này cô chỉ ngây ngốc, suy nghĩ rối bời.

Hoắc Dung Thành, con cưng của ông trời, người đứng trên đỉnh kim tự tháp mà lại cùng cô chen lấn giữa một đám phụ nữ nội trợ tranh mua thịt lợn!

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy khó mà tin được!

Nhưng ngoài những suy nghĩ này, trong lòng cô còn sinh ra một cảm giác ấm áp không diễn đạt nổi bằng lời.

Mua được thịt lợn, hai người tiếp tục đi lấy nấm hương, hạt sen và vài đồ ăn phối hợp rồi đi tính tiền.

“Tổng cộng bốn trăm năm mươi lăm nghìn ạ!”