Tô Tú Song bị nhìn ngượng, nắm làn váy dời mắt đi trước.
“Anh Hoắc, tôi giúp anh trang điểm chứ?”
Hoắc Dung Thành lời ít ý nhiều đáp: “Không cần”
Anh tốc chiến tốc thắng, sấy khô tóc, thay một bộ vest lịch lãm, không tới năm phút đồng hồ.
Tô Tú Song nhìn mà hâm mộ.
Làm đàn ông đúng là bớt việc.
Anh nhìn cô: “Theo kịp.”
Tô Tú Song rất ít khi đi giày cao gót, đặc biệt là giày cao hơn mười li thế này, đi được hai bước đã loạng choạng muốn ngã.
Liếc thấy cô gái đằng sau vụng về luống cuống, Hoắc Dung Thành đứng lại, khuynh tay nhìn cô.
Tô Tú Song mê mang, không hiểu anh có ý gì.
Hoắc Dung Thành: “Khoác tay tôi: “Không cần, tôi đi chậm chút là được” Cô từ chối.
“Muốn xấu mặt trước thiên hạ à?”
Giọng anh bắt đầu trở nên không kiên nhãn.
Tô Tú Song mím môi, không kiên trì nữa, bước tới kéo tay anh.
Chân Hoắc Dung Thành dài, sải bước cũng lớn, một bước của anh bằng ba bước của người khác, Tô Tú Song sốt ruột muốn theo kịp, mà vừa đi nhanh thì bắt đầu bước hụt, đứng không vững, nghiêng ngả lảo đảo, như diễn hài vậy.
Hoắc Dung Thành nhìn cô.
“Giày hơi cao, đi không quen. Mà anh đi nhanh quá, tôi không theo kịp.’ Tô Tú Song đến gần anh, xấu hổ nói nhỏ.
Hoắc Dung Thành khựng lại, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chân ngắn còn trách người ta à?”
Tô Tú Song câm nín.
Cô cao một mét sáu tám đấy nhé, không phải chân cô ngắn, mà là chân anh quá dài thì có.
“Gót giày này cao mười li liền, bình thường tôi có đi giày cao như thế này đâu.” Tô Tú Song biện giải.
Hoắc Dung Thành nhướng mày liếc cô, lạnh nhạt tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng vô tình hay cố ý không rõ, bước chân của anh chậm lại rất nhiều.
Tô Tú Song thở phào nhẹ nhõm.
Tới phòng tiệc, bên trong vừa long trọng lại xa hoa.
Phòng tiệc rất náo nhiệt, rượu đỏ thơm nồng, khách khứa ăn mặc lịch sự đi lại trò chuyện với nhau.
Hai người vừa vào liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Da Tô Tú Song rất trắng, cho dù nơi này đều là người da trắng cũng không kém hơn chút nào. Hơn nữa tóc cô màu đen, khác biệt hoàn toàn với những cô gái ở đây.
Ngay lập tức, rất nhiều đàn ông đều đổ dồn ánh mắt lên người cô, ngưỡng mộ, tán thưởng. . Kiếm Hiệp Hay
Còn lại cũng rất nhiều cô gái tóc vàng mắt xanh nhìn chằm chằm Hoắc Dung Thành.
“Đừng đi lung tung, tự tìm chỗ ngồi một lúc đi” Hoắc Dung Thành nhẹ giọng dặn dò.
“Tôi biết rồi”
Tô Tú Song gật đầu, đợi anh rời đi lập tức tìm một góc khuất để ngồi.