Mà bên kia, Hoắc Dung Thành và Cố Hàn đang nhỏ giọng trò chuyện với nữ vương.
Một người đàn ông trung niên hơi béo mặc một bộ comple màu đên bước về phía bọn họ. Sau khi chào hỏi nữ vương, ông ta quay sang vươn tay với Hoắc Dung Thành: “Tôi là Mộ Hài Xương, người thủ đô.”
“Chào ông” Hoắc Dung Thành bắt tay ông ta, vẫn lạnh lùng như mọi khi.
“Sau bữa tiệc, tôi muốn mời cậu Hoắc uống một tách cà phê được chứ?”
MHKX nói.
“Tôi có việc, không tiện.” Hoắc Dung Thành nói thẳng, lười khách sáo.
Dù sao từ trước tới nay đều do người khác đắn đo tâm trạng của anh, anh nào có cần nhìn mặt người ta đoán ý bao giờ.
Đối phương không ngờ Hoắc Dung Thành không nể mặt như vậy, chỉ xấu hổ cười nói: “Vậy hôm nào cậu Hoắc có thời gian rảnh?”
Mà Cố Hàn đứng sau nhìn một vòng phòng tiệc xong chợt khựng lại, đến gần nhỏ giọng nói với Hoắc Dung Thành: “Cậu hai, mợ hai đang khiêu vũ với Brian.”
Hoắc Dung Thành nghe thế thì cau mày nhìn qua.
Người đàn ông kia đặt tay phải lên lưng cô, tay trái nắm lấy tay cô, cười híp mắt ghé sát bên tai cô nói gì đó, trông rất thân thiết.
Mặt Hoắc Dung Thành lập tức lạnh xuống, đứng lên sải bước về phía trước.
Bên này Tô Tú Song còn đang rất hậm hực, muốn thoát đi cũng không xong.
Cả người cô đều cứng đờ, như một con rối gỗ bị người giật dây chỉ huy hoạt động, toàn thân khó chịu bứt rứt.
Chợt cánh tay bị ai đó nắm chặt, sau đó kéo mạnh về sau, làm cô hoa cả mắt.
Chờ đến lúc khôi phục tinh thần thì Tô Tú Song đã thấy Hoắc Dung Thành đứng sau lưng mình, cả người cô đều dựa vào lòng anh.
“Điệu nhảy này còn chưa kết thúc, cậu hai Hoắc muốn cướp người trước mặt công chúng à?” Vân Hạn Văn liếm môi, ánh mắt hưng phấn khát máu.
Hoắc Dung Thành chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái, không thèm để ý, chỉ nắm chặt tay Tô Tú Song quay người bỏ đi.
Vân Hạn Văn nheo mắt, nhanh tay kéo lấy bàn tay còn lại của Tô Tú Song.
Mỗi người một tay, bất ngờ co kéo khiến Tô Tú Song bị đau.
“Muốn chết à?” Hoắc Dung Thành lạnh mặt, giọng nói nguy hiểm.
“Tôi có nắm tay anh đâu mà anh kích động thế? Đúng không người đẹp?” Vân Hạn Văn nhàn nhã nhướng mày, kéo bàn tay cô lên hôn mạnh.
Gân xanh trên trán Hoắc Dung Thành hẳn lên, Tô Tú Song cũng bị làm cho sởn da gà, dùng sức rút mạnh tay về mà không được.
Sau đó cô phát cáu thật sự.
Cô quay người cắn mạnh lên mu bàn tay Vân Hạn Văn, mạnh bạo không nhả ra.
Mà cùng lúc, một đấm của Hoắc Dung Thành cũng mạnh mẽ dừng trên mặt anh ta, vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, nghiêm mặt cảnh cáo: “Đừng có khiêu chiến sự kiên nhẫn ít ỏi của tôi”
Vân Hạn Văn không tránh, mặt lập tức tím lên nhưng anh ta không đếm xỉa tới, tiếp tục khiêu khích: “Tôi cũng muốn cảnh cáo anh như vậy đấy. Đừng kiêu ngạo quá, thủ đô là địa bàn của anh, nhưng nước Anh là địa bàn của tôi, ai chết vào tay ai còn chưa nói trước được, mạng của anh chỉ có thể là của tôi!”