“Lần này tới nước Anh vừa là du lịch, vừa có công vụ trong người, tuy nhiên có thể thấy ngài Hoắc cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn”
Đôi chân dài của Hoắc Dung Thành trùng xuống, anh cúi người dụi tàn thuốc ra gạt tàn, không biết có nghe thấy không.
Mộ Hải Hưng chưa từng quen biết Hoắc Dung Thành nên ông ấy hoàn toàn không rõ tính tình của anh.
Tuy nhiên, ái anh cậu hai nhà họ Hoắc của anh cũng rất vang dội ở thủ đô, không ai sánh kịp.
Thế nhưng, anh cũng có quyền cao chức trọng trong chính phủ, và nắm giữ những chức vụ quan trọng, có vô số người nịnh bợ ở bên cạnh.
Cho nên ông ấy thấy địa vị hai người tương đương nhau.
“Ngày hôm nay qua đây, chủ yếu là tôi muốn thảo luận một chút cùng ngài Hoắc về vấn đề kiến thiết nước b”
Nói xong mấy lời khách sáo, ông ấy cũng không nét mực, trực tiếp vào thẳng chủ đề: “Không biết ngài Hoắc có ngại tham gia cổ phần không?”
Lần này, Hoắc Dung Thành nghiêng đầu, nhìn ông ấy một cái, rồi cất giọng nói trầm thấp mang theo vài phần ý tứ sâu xa: “Tham chánh còn có thể thương mại;?”
“Nói đến thương mại, đương nhiên so ra kém hơn ngài Hoắc, tôi chỉ muốn theo chân ngài Hoắc để kiếm chút tiền”
Mộ Hải Hưng mở miệng cười.
Giọng nói của hai người lọt vào tai Tô Tú Song, không muốn nghe cũng không được.
Cô âm thầm nhếch khóe miệng, theo Hoắc Dung Thành đi kiếm tiền, là kiếm được chút tiền lẻ sao?
Chỉ số tiền rơi ra từ giữa kẽ ngón tay của nhà họ Hoắc đã rất có thể là số tiền mà gia tộc người ta tích lũy được hơn một đời, hoặc mấy đời rồi.
Ngón tay thon dài xoay chuyển, Hoắc Dung Thành tùy ý mà vuốt vuốt cái bật lửa, anh thản nhiên nói: “Tham gia cổ phần thì không cần, nhà họ Hoặc không bao giờ thiếu loại tiền này”
Nghe vậy, Tô Tú Song âm thâm cắn răng.
Tuy anh nói thật, nhưng lại khiến người ta nghe mà cực kỳ tức giận!
Từ chối vô cùng trực tiếp khiến Mộ Hải Hưng nhíu mày, ông ấy không hề từ bỏ, tiếp tục nói: “Tôi có tài nguyên, mạng giao thiệp, có tin tức, đông thời cũng có thể năm chặt phương hướng trong tương lai, hợp tác với tôi chỉ trăm lợi mà không có một hại.”
Ngữ khí của ông ấy đã có sự lạnh lùng và không vui.
Theo như thân phận của ông ấy, chủ động tìm đến Hoắc Dung Thành đã coi như là rất cho anh mặt mũi rồi.
“Ô „ Hoắc Dung Thành cười khẽ, anh dựa lưng vào sô pha lần nữa, khóe môi hơi cong lên, không hề che giấu ý giêu cợt: “Ông có, nhà họ Hoắc cũng có, ông không có, nhà họ Hoắc cũng có. Vốn liếng ít ỏi của ông không đủ tư cách để bàn chuyện hợp tác với nhà họ Hoắc”
Lời từ chối này rất thẳng thừng.
Nhưng nó rơi vào trong tai Mộ Hải Hưng, nên lại là một cảm giác khác, người đàn ông này đúng là kiêu ngạo đến mức chết tiệt!
“Anh có biết, tôi có địa vị gì ở thủ đô không?”
Hoắc Dung Thành hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng quét từ đầu đến chân Mộ Hải Hưng.
“Dù là dưới một người trên vạn người, quyền lợi và sự tiện lợi mà vị trí này mang lại là ngoài sức tưởng tượng”“