Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 279:




Mộ Hải Hưng nói: “Thêm một kẻ địch không bằng thêm một người bạn, miếng bánh mì nước Anh này rất lớn, một người ăn không được, vì một người ăn thì dễ bị nghẹn”
Hoắc Dung Thành cười lạnh nói: “Người như tôi không có khuyết điểm gì khác, khuyết điểm duy nhất chính là thích ăn một mình, chỉ cần là của tôi, người khác không được đụng vào.”
Gương mặt Mộ Hải Hưng xanh tím đan xen.
Anh, quả thực khó chơi.
“Xin mời.”
Sắc mặt Hoắc Dung Thành thờ ơ, anh trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Mộ Hải Hưng tức giận đến mức đau gan, gân xanh trên trán nhảy lên, ông ấy nổi giận đùng đùng đứng dậy rời khỏi đây.
Tô Tú Song an vị ở trên ghế sa lon, mắt cô chứng kiến toàn bộ quá trình.
Cô cảm thấy Mộ Hải Hưng bị Hoắc Dung Thành chọc tức đến mức chỉ còn lại một hơi thở, trên mặt nặng nề như gan lợn, như thể lúc nào cũng có thể sẽ ngất đi.
Tuy nhiên, sao mặt mũi ông ấy lại lớn như vậy, lại dám chạy tới nói chuyện hợp tác vớiHoắc Dung Thành.
Đáy lòng cô thực sự hơi ngạc nhiên, Tô Tú Song mở điện thoại di động lên tra thăm ba chữ Mộ Hải Hưng.
Trong nháy mắt, tin tức về Mộ Hải Hưng nhảy ra.
Cô híp mắt nhanh chóng nhìn qua, ở thủ đô quả nhiên toàn nhân vật quyền cao chức trọng.
Hoắc Dung Thành không có phản ứng quá nhiều, vẻ mặt nh vẫn bình tĩnh mà đi vào phòng tắm.
Lấy mặt nạ dưỡng da trên mặt xuống, Tô Tú Song đi vào phòng tắm, cô muốn rửa mặt.
Ai biết, cô mới đẩy cửa ra đã thấy thân thể trần truồng của Hoắc Dung Thành, lưng cường tráng, cái mông rắn chắc nảy nở.
Trong nháy mắt, gò má cô bùng nổ.
Quay người lại, cô nóng mặt chạy ra ngoài, mà quên không đóng cửa phòng tắm, nên trán đập mạnh vào cửa, cô đau đớn hét lên.
Hoắc Dung Thành quay đầu lại, anh chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng chạy trốn kia.
Anh hơi nhướng mày, rồi chân dài rảo bước vào phòng tắm.
Hoắc Dung Thành tắm xong đi ra, Tô Tú Song đã lên giường rồi, chiếc giường sang trọng rộng hơn hai mét, nhưng cô lại giữ chặt bên phải hai mươi mét, chỉ để lại một khoảng trống lớn ở giữa.
Anh híp mắt, khinh thường cười lạnh: “Tư thế ngủ của cô có cách rất xa, cũng vô dụng.”
“Tư thế ngủ của tôi rất ngoan, an phận lại ngoan ngoãn.”
“An phận? Tối hôm qua là ai cút vào trong lòng tôi, ôm tôi, không buông tay được?”
Tô Tú Song xui xẻo, cô ho nhẹ hai tiếng, cố ý giả vờ không nghe thấy. Lúc này, bên kia giường lõm xuống, Hoắc Dung Thành đã xoay người lên giường.
Dù hai người đã ngủ chung giường vài lần nhưng Tô Tú Song vẫn hơi lo lắng, vì cô không quen.
Cô kéo chăn, xoay người sang một bên rồi vùi cả khuôn mặt vào đó.
Vốn cho là có Hoắc Dung Thành nằm ngủ ở bên cạnh, thì để cô đi vào giấc ngủ nhất định sẽ vô cùng trắc trở.
Thế nhưng, một lúc sau, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu, bất tỉnh nhân sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.