Cửa sổ xe bị vỡ nát, viên đạn găm vào cánh tay phải của Hoắc Dung Thành, máu chảy xuống quần áo anh.
Thấy thế, răng hàm của Cố Hàn như bị cắn nát.
Con chó điên Vân Hạn Văn kia tốt nhất đừng rơi vào trong tay anh ta, bằng không, anh ta nhất định sẽ làm cho Vân Hạn Văn sống không bằng chết.
Đột nhiên, chiếc xe lệch một cái, ngay lập tức mất lái.
Rất rõ ràng, viên đạn đã bắn trúng lốp.
Hai tay Hoắc Dung Thành điều khiển tay lái bị đập mạnh theo, chiếc xe giống như một con rắn linh hoạt rút vào, chui ra ngoài.
Tô Tú Song bị quăng tới mức thất điên bát đảo, suýt chút nữa là cô nôn ra.
Nhưng, mấy chiếc xe theo sát ở phía sau vẫn đuổi theo không bỏ như trước, chúng cắn chặt vào đuôi xe.
Rất rõ ràng, ý đồ của đối phương vô cùng mãnh liệt, họ muốn giết chết Hoắc Dung Thành!
“Xuống xe”
Hoắc Dung Thành quay đầu, nhìn lướt qua Cố Hàn ở chỗ ngồi phía sau.
Cố Hàn ngồi như một khúc gỗ không nhúc nhích, thời khắc này, anh ta tuyệt đối không thể ném cậu hai mà rời đi “Điếc à? Lúc này chơi trò tình anh em sâu sắc cái gì, muốn chết với tôi à?”
Hoắc Dung Thành cau mày, anh trầm giọng nói: “Dẫn người qua đây, trực tiếp đi bộ trên con đường dẫn đến sông Missouri, nếu không phải đỉnh núi, thì là dưới nước, nói, đừng để cho tôi lặp lại lần thứ hai”
“Tôi biết rôi, cậu hai”
Mắt Cố Hàn sáng như đuốc, anh nhìn về phía Tô Tú Song với vẻ chăm chú và nghiêm túc: “Chăm sóc tốt cho cậu hai”
Tô Tú Song nhịn xuống cảm giác buồn nôn, cô ngỡ mình nghe lâm.
Trong tình huống này, ngay cả bản thân cô cũng không thể tự bảo vệ mình, cô chỉ có thể cố gắng không cản trở, mà lại để cho cô… Chăm sóc cho Hoắc Dung Thành!
Người ta là anh hùng cứu mỹ nhân, đến lượt cô lại ngược lại thành mỹ nhân cứu anh hùng, có phải anh ta chưa tỉnh ngủ không?
“Xuống xe”
Hoắc Dung Thành lại trâm giọng ném ra hai chữ.
Một tay đẩy cửa xe ra, Cố Hàn nhìn xung quanh, sau khi tìm được khe hở thì thả người nhảy ra, rồi đáp trên đất cuộn vài vòng, chui vào con hẻm rồi biến mất không tăm tích.
Phía sau, hai xe quay đầu đuổi theo.
Hoắc Dung Thành lái xe nhanh hơn, nhanh tới mức như sắp bay lên.
Ngực Tô Tú Song phập phồng, cô chắp hai tay mà yên lặng cầu khẩn, cô mong vào loại thời điểm này, xe đừng hết xăng..
Mặt trăng ở nước ngoài không tròn lắm, nếu so ra thì vẫn là nước mình là tròn vành vạnh nhất.
Chiếc xe lao nhanh như một mũi tên khỏi dây, càng ngày càng xa đi thành phố.
Dần dần, không chỉ hoang tàn vắng vẻ, trên đường núi còn có cây cối rậm rạp bao quanh, đường núi gồ ghê.
Sau khi đi được một đoạn, rốt cục phạm vi nhìn cũng được mở rộng.
Tuy nhiên, chiếc xe đã lao vào mép Hoắc Dung Thành dừng xe.
Một giây kế tiếp, có tiếng động cơ từ đẳng xa truyền đến.