Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 291:




Chiếc áo lót màu đỏ gần như đối lập với màu da trắng nõn, khiến cho người ta phải chịu một tác động thị giác mạnh mẽ, lộ ra sự bí mật và quyến rũ.
Ánh mắt của Hoắc Dung Thành vẫn dán lên người cô, dần dần trở nên nóng rực.
Trái tim Tô Tú Song đập rộn lên, cô bị anh ta nhìn chằm chằm đến phát run, cổ họng khô khốc, mặt và thân thể đều trở nên đỏ bừng.
“Áo lót, để tôi tự cởi đi”
Cô lên tiếng, phá vỡ bầu không khí mập mờ, có hơi thẹn thùng nâng hai tay lên, che đi bộ ngực.
“ừỪ”
Yết hầu của Hoắc Dung Thành khẽ chuyện động, âm thanh khàn khàn vang lên.
Sau đó, anh ta quay người, vắt tất cả quần áo lên cành cây rồi tiện tay ném thêm ít cành khô vào trong đống lửa.
Chiếc áo khoác này đã khô được bảy tám phần rồi, anh ta duỗi cánh tay dài ra, tùy ý ném lên trên tấm ván gỗ.
Tô Tú Song vội vàng nhặt lên, mặc vào, lúc bấy giờ cảm giác xấu hổ vì thân thể trần trụi mới dần dần biến mất.
Mùa đông ở nước Anh so với thủ đô cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Về đêm, thời tiết đều là lạnh đến thấu xương.
Cho dù đã có một chiếc áo khoác dày cộp quấn quanh người, nhưng cô vẫn phải cuộn tròn lại thành một khối, lạnh đến nhe răng trợn mắt, cả người run lên lẩy bẩy.
Hoắc Dung Thành nằm ở một bên, từ trên xuống dưới chỉ mặc có một cái quần lót.
Tô Tú Song đảo mắt, nhìn sang người đàn ông bên kia, bờ vai rộng nhưng mông lại hẹp, cơ bụng rõ ràng từng múi, trông y như một cái bàn giặt, hơn nữa eo lại rất thon và săn chắc, cảm giác rất mạnh mã.
Hoá ra, eo của con trai cũng có thể nhỏ như vậy.
“Sao, có hài lòng không?” Hoắc Dung Thành bỗng nhiên lên tiếng.
Bị nắm thóp, Tô Tú Song quýnh quáng, xấu hổ ho khan vài tiếng, không chịu thừa nhận: “Đừng nói bừa, tôi cũng không có nhìn.
Hoắc Dung Thành híp híp mắt, nhướn mày, đáy mắt thoáng hiện hiện lên vẻ đắc ý: “Tôi đâu có mù, nếu muốn nhìn, cứ nhìn thoải mái.”
Hai má Tô Tú Song đỏ bừng, nhưng cô vẫn già mồm: “Tôi thật sự không có nhìn, chỉ là hai mắt không cẩn thận lướt qua thôi.”
“Không nói dối chứ?”
Bị ép đến tức giận, cô bực mình trợn mắt, rồi lại nhắm mắt lại, dứt khoát không để ý tới anh ta nữa.
Biểu cảm của Hoắc Dung Thành lập tức trở nên sâu xa, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tâm trạng cũng thay đổi không tệ.
Đêm càng ngày càng tối, cũng càng ngày càng lạnh.
Tô Tú Song rất dễ mềm lòng, cô nghĩ đến cánh tay bị thương của Hoắc Dung Thành, hơn nữa anh ta lại không có quần áo để mặc, sự đồng cảm dư thừa ấy lúc này lại hiện lên quấy phá tâm trí cô.
Cô nhắm mắt lại, xoay người, mặt hướng về phía người đàn ông kia, chia một nửa chiếc áo khoác ra san cho anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.