Bây giờ, Cố Hàn cũng không biết là còn sống hay đã chết, thậm chí hai người bọn họ còn đang bị mắc kẹt trong khu rừng này, càng không nói đến việc quay về nước, cảm giác vô cùng xa vời.
Hoắc Dung Thành đảo mắt, nhìn xuống đầu của người con gái trong ngực mình.
Một hồi lâu sau, Tô Tú Song quả thực nhịn không được mà nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.
Đợi đến khi cô tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau.
Hoắc Dung Thành gác cằm lên vai cô khiến đôi vai cảm giác nặng trĩu, cô có hơi khó chịu, cố gắng vặn người một chút.
Trên cằm anh ta đã xuất hiện một mảng râu lún phún, khi cô di chuyển, chúng lại cọ vào bả vai vừa ngứa vừa đau.
Đừng nhúc nhích!
Hoắc Dung Thành bị đánh thức, âm thanh khàn khàn, nặng nề nói.
“Anh đứng lên trước đã, nặng chết đi được.”
Vẻ mặt Tô Tú Song lộ ra sự ghét bỏ, không nhanh thì hai vai cô sẽ bị râu của anh ta đâm thủng mất.
“Đừng nhúc nhích, ngủ thêm một lát.”
Ngón tay thon dài của Hoắc Dung Thành chỉ đưa lên hất nhẹ đám tóc trên trán, bên trong giọng nói còn lộ ra vẻ lười nhác và tùy ý vì chưa tỉnh ngủ.
Tô Tú Song không vui, lại tiếp tục giãy dụa uốn éo trong ngực anh ta.
Bốp!
Hoắc Dung Thành cau mày, giơ tay đánh một phát lên cặp mông căng tròn đầy đặn của cô: “Lộn xộn cái gì, không nằm yên một lúc được à?”
Tô Tú Song sững sờ, sau đó hai má bắt đầu đỏ bừng lên, đỏ đến mức tưởng như có thể nhỏ ra máu.
Không biết xấu hổi “Độ đàn hồi tốt, cảm giác không tồi..”
Cuối cùng, anh ta cong môi, hừ nhẹ một tiếng.
Tô Tú Song đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh câm miệng lại đi”
Hoắc Dung Thành nhướn mày, không tiếp tục ôm lấy cô nữa mà buông tay, cầm quần áo ném lên trên người cô, rồi trở mình xuống giường.
Quần áo phơi trên cành cây giống như là đã được sấy qua, có thể mặc được rồi.
Hoắc Dung Thành mặc lại áo sơ mi và quần dài, vuốt vuốt đám tóc rối bù, sau đó mang quần áo vào, ném lên trên người cô.
Quần áo lúc này không chỉ khô ráo, mà còn rất ấm áp dễ chịu.
Vừa mới kéo khóa lên, bụng của Tô Tú Song đã réo lên một hồi ọt ọt ọt, âm thanh rất lớn.
Cô vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng dời ánh mắt sang hướng khác.
Anh quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chợt tối sầm lại, trầm giọng ra lệnh: “Ở lại đây. Đừng chạy lung tung.”
“ừ”
Tô Tú Song trả lời.
Hoắc Dung Thành sải bước đi ra khỏi nhà, bóng lưng cao lớn thẳng tắp dần khuất khỏi tâm mắt.
Cô lại ném thêm cành cây vào trong đám lửa rồi ngồi bên cạnh để sưởi ấm.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ là một hai tiếng, Hoắc Dung Thành vẫn chưa trở về.