Ánh mắt Hoắc Dung Thành sâu lắng.
Nhìn chằm vào bóng dáng mảnh mai đang đứng ra đấu tranh cho mình, trái tim anh khế rung động.
Nữ hoàng dừng lại, không nói gì, giữ nguyên dáng vẻ kiêu kỳ nhìn cô.
“Anh ta, Brian” Tô Tú Song chỉ vào Vân Hạn Văn ở phía sau bà, chậm rãi nói: “Ngay cả nhân tính và đạo đức cơ bản cũng không có, lẽ nào Nữ hoàng lại muốn hợp tác với một người tồi tệ như vậy sao?”
“Vậy là sao?” Nữ hoàng nhíu mày, trâm giọng nói.
Cô không sợ sệt, găn giọng nói rõ từng chữ.
“Để đạt được mục đích của mình, Brian đã dùng mọi thủ đoạn, hắn ngang nhiên đuổi giết Hoắc Dung Thành trên phố. Không phải hắn ta không dám ra mặt mà là không thể ra mặt. Một người nhân tính tôi tàn như vậy, lẽ nào Nữ hoàng không sợ làm hoen ố sự cao quý của Hoàng gia sao?”
“Người Việt Nam các người chẳng phải nói rằng mọi việc đều phải có chứng cứ sao? Không có bằng chứng thì cũng chỉ là ngậm máu phun người, nói năng linh tinh mà thôi, hiểu không?”
Vân Hạn Văn cười giễu cợt, từ từ đứng dậy, đút tay vào túi quần âu: “Bà Hoắc à, tôi cũng là người Việt Nam, nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng, ông Brian nói có lý, cô có bằng chứng không?”
Mộ Hải Hưng chỉnh lại trang phục cho ngay ngắn rồi nói.
“Trên cánh tay phải của anh ấy có một vết thương do đạn gây ra”
“Hử..” Mộ Hải Hưng châm chọc: “Chỉ là một vết thương có thể chứng minh được điều gì? Tôi ở đây để nhắc nhở bà Hoắc hãy chú ý lời nói với việc làm của chính mình, nếu chưa suy nghĩ thấu đáo thì tốt nhất là đừng có nói ra. Nếu như hai nước xảy ra mâu thuẫn thì bà có gánh nổi trách nhiệm này?”
Lúc này, Nữ hoàng mở lời: “Không lâu nữa, Brian và Anna sẽ đính hôn với nhau, con người và phẩm chất của Brian ai có thể hiểu rõ hơn Hoàng gia chứ và không ai có thể nghi ngờ điều đó”
Dứt lời, bà rời đi.
“Nếu chưa chết thì cũng coi như là mạng lớn đấy” Vân Hạn Văn không còn giả vờ nữa, lộ rõ nguyên hình.
Mộ Hải Hưng đứng bên cạnh cũng kẻ xướng người họa, nói: “Cậu hai nhà họ Hoắc à, trước đây đã khuyên cậu rồi, miếng thịt này mỡ lắm, một người ăn không hết đâu. Khẩu vị của cậu cũng sành quá nên là giờ đến canh thịt cũng chẳng có mà uống”
Hoắc Dung Thành sực tỉnh, không nhìn Tô Tú Song nữa, lạnh lùng nói: “Nhiều lời!”
“Việc cũng đã thành rồi, còn không về nước đi, đúng là mặt dày mài”
Vân Hạn Văn châm biếm, không dễ gì có được cơ hội đàn áp Hoắc Dung Thành, khỏi nói tâm trạng vui mừng thế nào.
“Sao dày bằng mặt anh chứ! Đạn bắn không rách, bom nổ không trầy!” Tô Tú Song không khách sáo, nói lại.
Sắc mặt của Vân Hạn Văn ngay lập tức thay đổi, giơ tay lên.
Tô Tú Song cũng không sợ hãi, đứng thẳng lên, không nhúc nhích chút nào, đàn ông mà đánh phụ nữ căn bản cũng chẳng phải là loại tốt đẹp gì.
Hoắc Dung Thành nheo mắt nắm lấy cổ tay cô kéo về phía sau, nhấc chân lên đạp mạnh một cú vào ngực của Vân Hạn Văn: “Muốn động vào cô ấy sao? Coi tôi chết rồi à2”
Tô Tú Song thở mạnh, nơi mà bị anh ôm lấy nóng ran lên, hơi nóng lan thẳng vào tim.
Vân Hạn Văn bị đá nằm bẹp trên sàn, ngực nhói đau từng hồi.
“Cậu hai nhà họ Hoắc à, Tô Tú Song mà so sánh với Đan Nhan, thì cô ta còn kém xa, vừa thô lỗ lại tục tĩu, không có bất cứ phong thái nào của người phụ nữ có học”
Mộ Hải Hưng tỏ vẻ khinh bỉ liếc nhìn Tô Tú Song “Người phụ nữ của tôi, tôi hiểu, ông có ý kiến sao?”