Quả nhiên, quản gia Trương đã chờ sẵn ở sau vườn.
Cô vừa mới đến thì Hoắc Diệc Phong đã theo sát phía sau, đằng sau là tiểu bạch.
“Cậu đến làm gì?” Tô Tú Song sa sầm mặt mày.
“Cô tưởng rằng đại gia tôi thích đến đây hay sao?” Hoắc Diệc Phong nheo mắt, hung hăng nhìn cô: “Còn nhìn nữa, tôi nhổ hết tóc cô”
“Nhổ đi, ai sợ ai?”
Tô Tú Song trừng mắt nhìn lại, bắt đầu xắn tay áo.
Hoắc Diệc Phong không chịu thua kém, trực tiếp cởi áo khoác ngoài, cúi đầu, nhìn con chó bên cạnh: “Tiểu Bạch, vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu”
Tô Tú Song giật giật khóe miệng, cậu ta chắc chắn là một tên thiểu năng!
Thế nhưng tiểu Bạch lại như hiểu tiếng người, nhe răng trợn mắt, hung dữ nhìn cô sủa.
Tô Tú Song hơi sợ hãi: “Đừng có mà không biết xấu hổ, cậu sợ không đánh thắng tôi hay sao mà phải cân gọi thêm một con chó gia nhập, còn là đàn ông không vậy?”
“Sao, muốn tôi cởi quần chứng minh cho cô xem à?”
Thấy dáng vẻ không đội trời chung của hai người như sắp sửa lao vào đánh nhau, quản gia Trương vội vàng chạy ra giảng hòa: “Mợ hai, cô trước tiên nhìn xem, cô cần mảnh đất kia đúng không”
Đúng rồi, phải giải quyết chuyện này trước, không so đo với tên ngốc này nữa.
Tô Tú Song thu hồi ánh mắt, nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào mảnh đất có đầy đủ ánh mặt trời nhất: “Chú Trương, chỗ kia, được không?”
“Được, cậu hai đã nhắn nhủ trước, chỉ cần cô hài lòng, chỗ nào cũng được”
Quản gia Trương đáp.
Nghe vậy, tim cô run lên, đập ngày càng nhanh.
Những lời này nghe có vẻ rất cưng chiều cô.
“Cô đợi một chút, tôi sẽ cho người nhổ đám hoa ở đây đi”
Hoắc Diệc Phong khịt mũi, trừng mắt, tức đến ói máu, xoa ngực, lớn tiếng ầmĩ: “Chú Trương, anh hai bị ả yêu tinh này cho uống bùa mê thuốc lú rồi, sao chú cũng hồ đồ như thế”
“Bông hồng Juliet kia có giá 17 tỷ rưỡi. Thật nực cười, nhổ đi trồng rau?”
Tô Tú Song đứng bên cạnh cũng bị nghẹn lời, cuộc sống và thú vui của người giàu thật không thể tưởng tượng nổi.
Một bông hoa chẳng có gì đặc biệt trong mắt cô lại đáng giá 17 tỷ rưỡi!
“Chú Trương, hay là đừng nhổ nữa, tôi không trồng rau nữa”
“Mợ hai chờ chút.” Quản gia Trương cười nhẹ, gọi vào điện thoại trong phòng khách, nhờ người làm đưa cho Hoắc Dung Thành.
Trong phòng khách, Hoắc Dung Thành dựa lưng vào ghế sô pha, ngón tay kẹp một điếu thuốc, nheo mắt trái nghe điện thoại của quản gia.
Nghe quản gia nói xong, anh lời ít ý nhiều thốt ra một chữ: “Nhổ”
Điện thoại vừa ngắt, quản gia không nói nhiều, dứt khoát phân phó người làm vườn nhổ sạch cả gốc hoa.
Thấy thế, Tô Tú Song thấy hơi áy náy, tự trách.