Nam Cố Trạch lắc đầu: “Hay là cậu lên đi.”
Hàn Văn Thiên suy nghĩ một chút rồi nói ra ý kiến của mình: “Vậy thì… hay là thôi, quên chuyện này đi, để cậu ta đi”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy!”
Nam Cố Trạch gật đầu, không ngờ anh ta cũng đồng ý.
“Chúng ta ở lại chơi vậy, lát nữa tôi sẽ thanh toán.”
Hoắc Dung Thành đứng dậy, sắc mặt vui tươi hơn hẳn, tâm trạng cũng tốt lên.
Anh ta võ vai hai người bạn rồi sải dài bước chân đi ra ngoài.
Thấy Hoắc Dung Thành rời đi, Hàn Văn Thiên đá vào chân Nam Cố Trạch: “Cậu có đánh được không vậy, sao lúc nãy không tiến lên?
“Không đánh lại được!”
Nam Cố Trạch nói một cách thẳng thắn, không xấu hổ chút nào, sau đó anh ta hỏi lại: “Tại sao cậu không đánh?”
“Đánh không được!”
Hàn Văn Thiên ho nhẹ.
Nam Cố Trạch nhún vai, hehe, anh biết điều đó!
Tại nhà hàng phương Tây.
Sau bữa ăn, bánh sinh nhật đã được giao đến.
Ba chiếc bánh sinh nhật, một chiếc vị trái cây, một chiếc vị sô cô la, và chiếc còn lại phủ một lớp phô mai màu đỏ.
Ngay lập tức, đôi mắt của Bạch Tĩnh sáng lên tràn đầy vẻ thích thú.
Hầu hết con gái đều gục ngã trước đàn ông lãng mạn.
Ngay cả Tô Tú Song cũng có chút ngạc nhiên, ba chiếc bánh sinh nhật tuy rằng nhìn đẹp mắt, nhưng có phải hơi lãng phí rồi không?
“Tớ không biết các cậu thích hương vị gì. Ông chủ cửa hàng bánh nói rằng đây là các hương vị mà con gái yêu thích nhất.” Trân Tú Nam vừa cắm nến vừa nói.
“Bạn học cũ à, đây là lần đầu tiên tớ được tổ chức sinh nhật hoành tráng như thế này”
Bạch Tĩnh thở dài và nháy mắt với Tô Tú Song, điều này thực sự khiến cô cảm động.
Sau khi hát bài hát chúc mừng sinh nhật, ăn bánh gato, họ tiếp tục uống hết ba chai rượu vang.
Tửu lượng rượu của Tô Tú Song rất thấp mà cô lại uống quá nhiều rượu vang rOI.
Cô bắt đầu thấy say, hai má ửng hồng, đầu óc choáng váng, tựa lưng vào ghế sô pha, chóng mặt quay cuồng.
Trần Tú Nam đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh.
“Đã thấy chưa,đúng là một người đàn ông tuyệt vời, cậu còn chần chừ gì nữa? Thử yêu một lần xem sao, nhất định sẽ không hối hận.” Bạch Tĩnh quay sang nói với Tô Tú Song.
“Tốt nhất cậu đừng nói gì nữa, nếu không tớ sẽ bóp cổ cậu chết ngay đấy!”
Tô Tú Song trừng mắt nhìn cô: “Kẻ phản bội, dám nói dối mình!”
Bạch Tĩnh cười cười, không dám nói gì nữa.
“Mấy giờ rồi?”
Tô Tú Song vừa xoa xoa thái dương vừa hỏi.