Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 345:




Tô Trọng Quân nhìn từ anh ta từ trên xuống dưới hai lần, rồi cùng với người giúp việc đỡ lấy Tô Tú Song.
Sau đó, Bạch Tĩnh và Trần Tú Nam chào tạm biệt và rời đi.
Lưu Mộ Liên có chút tức giận khi nhìn thấy Tô Tú Song: “Gì mà say như tên nát rượu thế này, đã muộn như vậy rồi sao mày không về nhà họ Hoắc?”
Tô Trọng Quân trừng mắt nhìn bà ta: “Nó là con gái tôi, và đây là nhà của nó.”
“Mẹ, Tú Song ít khi về nhà, mẹ bớt nói vài câu đi”
Tô Tú Duyên đẩy xe lăn và đi ra khỏi phòng.
Sắc mặt Lưu Mộ Liên nghiêm nghị, bà ta không nói gì nữa.
Người giúp việc giúp cô cởi giày, mặc đồ ngủ và đắp chăn bông lên.
Trong phòng khách.
Tô Trọng Quân cầm tấm danh thiếp do Trần Tú Nam đưa và nhìn chằm chằm vào nó: “Chủ tịch tập đoàn AG, Trân Tú Nam.
“AG?”
Tô Tú Duyên cầm cốc nước uống một ngụm, kinh ngạc nói.
“Con biết sao?”
“Nghe nói đó là công ty mới thành lập, đang trên đà phát triển và rất có tương lai, bố có biết không?”
Tô Trọng Quân không để tâm lắm đến những lời đó, nói: “Cậu ta là bạn học của Tú Song, lúc nãy đưa tấm danh thiếp này cho bố”
Cùng lúc đó ở nhà họ Hoắc.
Chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại, Hoắc Dung Thành bước từ trên xe xuống, sải bước về phía trước, đi thẳng vào phòng khách.
Những món ăn được bày đầy trên bàn.
Anh hơi mím môi, những đường nét lãnh đạm và cứng rắn trên khuôn mặt có dấu hiệu dịu đi, tâm trạng anh đã tốt hơn hẳn.
Hoắc Diệc Phong và Hoắc Dung Thành ngồi vào bàn ăn.
Nghe thấy âm thanh cất lên, Hoắc Dung Thành liền quay đầu lại: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé!”
“ừ”
Anh ta rất hiếm khi đáp lại một cách dễ chịu và nhẹ nhàng như vậy.
Anh cởi áo khoác ra, quản gia Trương ngay lập tức bước tới, câm lấy bằng cả hai tay.
“Ai làm bữa tối vậy?” Hoắc Dung Thành liếc mắt nhìn hướng phòng bếp, trâm giọng hỏi.
Quản lý Trương sửng sốt, cảm thấy câu hỏi của cậu hai có chút kỳ lạ, nhưng vẫn thành thật đáp: “Đầu bếp làm”
Trong phút chốc, sắc mặt của Hoắc Dung Thành đờ đẫn, cứng đờ.
“Cô ấy đâu rồi?”
Lần này quản lý Trương nhanh chóng trả lời lại: “Mợ hai vẫn chưa đi làm về”
Lồng ngực Hoắc Dung Thành phập phồng, sắc mặt nặng nề, đen kịt như mây, giống như sắp xảy ra bão tố đến nơi rồi.
“Anh hai, mau tới đây đi, trên bàn đều là những món anh yêu thích, sắp nguội hết cả rồi.” Lúc này, Hoắc Lăng Tùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.