Trong lúc nói chuyện, cậu ta lại gần, mở quyển tạp chí xe ra, miệng lưỡi lưu loát, giống như một nhân viên chào hàng: “Anh hai, anh nhìn đường nét của nó xem, a, đẹp biết bao, chỉ cân ba mươi tỷ, không mua được thua thiệt không mua được mắc lừa!”
Hoắc Dung Thành liếc cậu ta một cái: “Nếu như để cho anh nghe được một chữ nào từ miệng cậu nữa…”
“Hậu quả tuyệt đối rất nghiêm trọng.”
Hoắc Diệc Phong đối với lời đang nói dở đã rõ như lòng bàn tay, lại tiếc nuối cảm thán thở dài một tiếng, sau đó lại kiên nhãn không thôi chuyển hướng sang Hoắc Lăng Tùng đang lái xe: “Anh ba, hay là anh thương em đi, mua một chiếc nhé?”
Hoắc Lăng Tùng khẽ mỉm cười, khẽ câu khóe miệng: “Nếu như anh hai đồng ý.”
Trong nháy mắt, bả vai Hoắc Diệc Phong sụ xuống.
Đúng vào lúc này, lại có một giọng nói từ ghế ngồi phía sau truyền tới: “Ferrari và Bentley, thích kiểu nào hơn?”
Hoắc Diệc Phong ngạc nhiên quay đầu.
Nhưng mà, Hoắc Dung Thành lại đang nói chuyện với Tô Tú Song.
Không nghi ngờ chút nào, cậu ta nhất định là nhặt được, từ trong đống rác nhặt về!
Sáng sớm hôm sau.
Tô Tú Song dậy rất sớm, mới đến phòng khách, khác thường thấy Hoắc Diệc Phong lại cũng đã thức dậy.
“Xe điện của tôi đâu?”
Hoắc Diệc Phong lười biếng vươn người, ngoắc ngoắc tay với cô, mặt đầy thần bí đi ra ngoài.
Tô Tú Song nhíu mày, đi theo sau.
Rẽ trái rẽ phải, đi tới nhà để xe, rốt cuộc thấy chiếc xe đặt ở trong góc, chiếc xe điện đã phủ một lớp bụi dày.
Xem như cậu ta biết điều!
Tô Tú Song mặt lạnh, đi tới, vỗ bụi trên yên xe, ngồi lên xe, chuẩn bị rời đi.
Dáng người cao lớn, Hoắc Diệc Phong chân dài bước một bước, nhanh chóng ngồi lên.
“Cậu làm gì đó?”
“Thuận đường, cho tôi đi nhờ một đoạn.”
“Nhân lúc tôi chưa trở mặt, cút xuống nhanh”
“A a, tôi cảnh cáo chị, tốt nhất khách khí với tôi chút đi, nếu không, xe của chị chỉ cần dừng ở nhà họ Hoắc, tôi có hàng vạn thủ đoạn để cho nó biến thành đống sắt vụn đó.”
Cậu ta giống như là con cóc ghẻ, bỏ rơi cũng bỏ rơi không được!
Đã sắp trễ rồi, quả thật không có thời gian cãi vã với cậu ta nữa, Tô Tú Song không thể làm gì khác hơn là lái xe đi.
Ngồi ở phía sau, Hoắc Diệc Phong vô cùng nhàm chán, tay cũng không để yên, lúc thì kéo vài sợi tóc trên đầu cô xuống, khi thì cù léc bên eo cô.
Tô Tú Song cắn răng, nhẫn nhịn tên chết dẫm này!
Vừa đến phim trường, Trương Tiến Trung đã đang chờ, để cho hai người đi hóa trang và tập kịch bản, thuận tiện nữa nói một chút về phim.