Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 391



Tô Tú Song nhẹ rung lông mị, đôi mắt khẽ chớp, tay chống lên ngực Hoắc Dung Thành: “Anh có thể đừng đứng gần tôi như vậy được không?”

Đi trên hành lang, Tô Tú Song nhìn chắm chằm bóng lưng cao lớn, mở miệng hỏi: “Anh không đói sao?”

Nghe vậy, Hoắc Dung Thành dừng bước, quay đầu lại: “Sao?”

“Tôi thấy anh chỉ ăn hai miếng, xong đũa cũng không động mấy”

Anh nheo mắt, đôi chân dài bước về phía trước, người đã đứng trước mặt cô.

Anh chống tay lên tường giam cả người cô vào giữa ngực mình và bức tường phía sau: “Em lo lắng cho tôi?”

Tô Tú Song nhẹ rung lông mị, đôi mắt khẽ chớp, tay chống lên ngực Hoắc Dung Thành: “Anh có thể đừng đứng gần tôi như vậy được không?”

“Không”

Hoắc Dung Thành trả lời dứt khoát đây ngang ngược.

Tô Tú Song: “…”

“Trả lời đi, em lo lắng cho tôi có đúng không?”

Anh cúi người, đầu cúi thấp, mắt đối mắt nhìn cô chăm chú.

Tô Tú Song mím mím môi không mở miệng.

“Câm rồi sao? Còn không nói, tôi sẽ hôn em…”

Hoắc Dung Thành nhếch mày, ánh mắt nóng bỏng sâu thẳm rơi trên môi cô, giống như một giây sau sẽ hôn cô ngay lập tức.

Tô Tú Song mặt đỏ tía tai, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, bây giờ anh có thể cách tôi xa một chút được không?”

“Tiếc thật”

Hoắc Dung Thành cong đôi môi mỏng: “Suýt nữa thì hôn được rồi.”

Tô Tú Song thẹn quá hóa giận, tức giận dùng đuôi mắt liếc anh: “Này, giữ chút liêm sỉ đi”

Chỉ một cái liếc mắt mà vô cùng quyến rũ, hầu kết Hoắc Dung Thành cuộn lên lăn xuống, kẽ nhướng mày, chậm rãi nói: “Đầu bếp không nấu ngon bằng em”

Tô Tú Song ngây người.

Đầu bếp Hoắc gia đều là những đầu bếp rất nổi tiếng, họ đều đước tuyển chọn kỹ càng từ nhiều quốc gia với mức lương rất cao.

Mà khả năng nấu nướng lại thu kém cô?

“Đừng đùa nữa.”

“Ai đùa với em chứ?” Hoắc Dung Thành nhếch môi mỏng, mày kẽ nhăn, cả khuôn mặt tỏ rõ vẻ chán ghét: “Khó ăn chết đi được, còn không ngon bằng một phần mười em nấu.”

Trái tim Tô Tú Song khẽ động, hồ nước trong tim cô như bị ném vào một hòn đá gợn ra từng đợt từng đợt sóng lăn tăn.

Ai cũng thích được khen, cô cũng vậy, thậm chí cô còn có chút thầm vui vẻ.

Trâm mặc một lúc, nghĩ nghĩ cô lại nói: “Vị giác của anh không phải là có vấn đề chứ, có muốn đi bệnh viện khám không?”

Hoắc Dung Thành khẽ cau mày, một lúc sau vậy mà bị cô chọc tức đến mức bật cười: “Em không tự tin với khả năng nấu nướng của mình sao?”

“Đương nhiên không phải vậy, cơm tôi nấu chắc chắn ngon”