Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 397



“Cứ như thế này, còn quay tiếp, ngày nào cũng phải quay lại hơn trăm lần, thật không biết đạo diễn Thành nhìn trúng cô ta ở điểm nào nữa” Tân Du Du vắt chéo chân, cười đầy châm chọc.

Liễu Y Y hiếm khi đồng tình với cô ta: “Đúng vậy, diễn xuất rất kém”

Tục ngữ nói rất đúng, kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Tô Tú Song nghe được rõ từng lời, nhưng không tỏ ra xấu hổ hay bối rồi, mà ngược lại bình thản như không, mặt cũng không đổi sắc. . Xi𝑛‎ hãy‎ đọc‎ 𝒕r𝓾yệ𝑛‎ 𝒕ại‎ ﹟‎ T𝘙𝓾MT𝘙‎ 𝐔𝐘𝑬N.VN‎ ﹟

Hoắc Diệc Phong đá nhẹ vào bắp chân cô, nhướng mày: “Này, bà cô, da mặt cô cũng dày thật đấy, bị người khác nói như vậy, mà mặt cũng không đỏ.

“Người sống trên đời, mặt phải dày chút mới tốt.”

Hoắc Diệc Phong chế nhạo: “Nếu chê cô mập, cô vẫn bình tĩnh như vậy sao?”

Tô Tú Song không thèm để ý đến anh ta, tâm trạng không tốt, không muốn đấu khẩu với anh ta. Cô bực tức túm tóc mình, phiền chết rồi!

“Nào, gọi anh trai, anh trai sẽ chỉ em cách diễn” Hoắc Diệc Phong đá lông nheo, cười trên nỗi đau của người khác”

“Anh trai.”

Hoắc Diệc Phong: “…”

Này cô dù gì cũng phải có chút tự trọng chứ, bảo gọi là gọi luôn sao?

“Đi theo tôi.”

Hoắc Diệc Phong thần bí ra hiệu cho cô đi theo.

Tô Tú Song ngơ ngác đi theo anh ta.

Hai người đi đến một góc tường rồi ngồi xuống.

Hoắc Diệc Phong trực tiếp hỏi: “ Đã xem qua loại phim ấy chưa?”

“1 Tô Tú Song: ”…

Đúng thật là, vừa nãy cô bị ấm đầu mới đi tin lời người này.

“Da mặt cô dày như vậy, lúc này còn tỏ ra ngại ngùng gì nữa” Vừa nói, Hoắc Diệc Phong vừa bấm mở một đoạn phim: “ Nào, xem rồi học theo, học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ”

Tô Tú Song họ nhẹ hai tiếng, vẫn còn chút liêm sỉ: “Nếu không bỏ đi, tôi tự mình ngẫm nghĩ”

“Xem đi, nói nhiều lời vô ích làm gì”

Theo tình tiết diễn ra, Tô Tú Song lại xem được, đoạn phim này không đơn thuần chỉ là loại phim đen, mà còn có chút phong cách nghệ thuật.

Từng nét biểu cảm chỉ tiết tinh tế trên gương mặt nữ chính ngay lập tức đã thu hút được sự chú ý của cô.

Hóa ra loại phim này cũng có thể quay tỉnh tế như vậy.

Trong chốc lát, cô đã xem say sưa.

Xem được kha khá, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Diệc Phong: “Phải rồi, anh làm thế nào để nắm bắt được nhân vật?”

Cô cảm thấy anh rất có thiên phú, dù là nội tâm hay biểu cảm gương mặt đều khống chế rất tốt. Ngoại trừ óc bã đậu không nhớ nổi lời thoại.

Hoắc Diệc Phong dáng vẻ lười biếng, vẻ mặt không thèm đếm xỉa: “ Chưa ăn qua thịt heo chả nhẽ lại chưa nhìn thấy heo chạy.”