Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 399



Tô Tú Song vừa được khơi gợi cảm xúc, bây giờ đã tiến bộ đáng kể.

Đột nhiên, một bóng người từ trên cao đổ xuống.

Cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông đứng ngay phía trên cô, hai tay đút túi quần âu.

Mặc dù đeo khẩu trang, nhưng trong đáy mắt một khoảng tối tăm, ánh mắt sắc bén, trong mắt hiện lộ ra khí thế nguy hiểm.

Anh ta… anh ta… sao lại ở đây?

Nháy mắt, đầu Tô Tú Song như bị chết máy, bảy hồn bị dọa bay mất sáu hồn.

Giây tiếp theo, Hoắc Dung Thành nghiêng người, bàn tay to lớn nắm cổ áo lão già nhấc lên, rồi ném xuống đất, thuận thế đạp thêm hai phát.

Lực đạp rất lớn, diễn viên quần chúng bị đau nằm trên mặt đất, mãi mới đứng lên được.

“Này, này, này! Anh làm gì vậy? Ở đây mà phát điên cái gì vậy?”

Trương Tiến Trung bật dậy, chạy qua: “Đầu óc có vấn đề à? Không thấy đang quay phim sao, chạy loạn vào cảnh quay!”

“Cút!”

Hoắc Dung Thành môi mỏng khẽ động.

Đôi mắt người đàn ông đó hung tợn như muốn ăn tươi kẻ khác, Trương Tiến Trung cảm thấy như bị người khác bóp cổ, nhất thời không thốt ra được tiếng nào.

Hoắc Dung Thành cởi áo vest dứt khoát choàng lên người Tô Tú Song.

Tô Tú Song hoảng hốt mới chợt hồi thần lại, còn chưa kịp nói câu nào, cổ tay đã bị Hoắc Dung Thành nắm chặt, mạnh mẽ kéo đi.

Cô bị kéo đi một cách thô bạo.

“Này, Hoắc..

“Câm miệng!”

Hoắc Dung Thành tâm trạng cực kỳ tệ, một chữ cũng không muốn nghe.

Lông mày anh dựng ngược, nắm tay Tô Tú Song càng chặt, cổ tay cô bị bóp đau, chỗ bị nắm đã hẳn đỏ.

Sau đó, chân dài bước đi, cứng rắn kéo cô rời đi.

Lưu lại mọi người trên phim trường hai mặt nhìn nhau, hai mắt mờ mịt, đây..

rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trương Tiến Trung cũng đầy đầu sương mù, mù mờ xoa đầu.

Nhìn hai người càng đi càng xa, bóng người biến mất khỏi tầm mắt, Hoắc Diệc Phong đang núp sau đám người mới thò đầu ra, anh vuốt ngực, nguy hiểm quá! . Đam Mỹ Hài

Tô Tú Song bị đẩy vào trong xe, Hoắc Dung Thành đóng cửa cái “râm.. “

“Anh làm gì vậy?”

Tô Tú Song vừa hỏi vừa xoa cổ tay bị nắm đau.

Đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, Hoắc Dung Thành im lặng lạnh lùng nhìn cô.

Ánh mắt anh sắc như dao, như muốn đâm thủng cô.

Cả người rùng mình, Tô Tú Song cảm thấy chân răng co rút, da đầu cũng từng đợi tê dại.

Luôn cảm thấy, đây là bình yên trước cơn bão.