Lần này, cô ngủ một mạch đến khi tỉnh dậy như thường.
Đợi khi tỉnh lại thì trời đã trưa.
Cô đi tắm, thay quần áo rồi xuống lâu.
Quản gia Trương đang cắt tỉa cành hoa trong phòng khách, vừa thấy cô xuống lầu liền cười chào hỏi: “Cô hai”
Tô Tú Song gật đầu chào lại.
“Đêm qua, sao cậu hai lại làm âm ỉ lên vậy?” Quản gia Trương hỏi.
“Ừm, không sao” Tô Tú Song trốn tránh mà đáp lại, nếu lại để người khác nhìn thấy bộ dạng sau khi say của Hoắc Dung Thành thì nhất định sẽ khiến mọi người sợ hãi.
“Vậy thì tốt.
“À đúng rồi…” Dường như Tô Tú Song nghĩ đến gì đó, Tô Tú Song lên tiếng nói: “Hoặc Dung Thành thích ăn gì vậy?”
Xem ra, cậu hai và cô hai đã hòa giải rôi.
Quản gia Trương mỉm cười: “Khẩu vị của cậu hai rất kén chọn, cay quá, mặn quá, ngọt quá cậu ấy đều không thích, tuy nhiên, chỉ cần đồ ăn cô hai nấu, thì chắc chắn cậu hai sẽ thích, có mấy món cậu hai đã ăn nhiều lần rồi, tôi nói cho cô hai biết.”
Sau đó, Tô Tú Song vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Cá mè hạt thông, tôm lột vỏ xào, lươn kho tộ, canh phi long…
Nhìn thấy thực đơn mà quản gia Trương đưa, cô nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
Có một số món cô còn chưa nghe qua, đừng nói đến cách làm, không biết bắt đầu từ đâu.
“Cô hai, đầu bếp tới rồi, nếu có gì không biết, cô có thể nhờ ông ấy giúp.”
Không còn cách nào, Tô Tú Song đành phải nhờ đến sự giúp đỡ của đầu bếp.
Đầu bếp dạy cô rất cẩn thận, từ nguyên liệu cho đến khâu chuẩn bị, đều do một mình ông ấy làm, sau đó chính tay dạy cô cách làm.
Học nấu không khó lắm, nhưng may mà cô có chút kỹ năng, không đến nỗi chân tay luống cuống.
Chuẩn bị được một ít, thì Tô Tú Song nhìn quản gia Trương: “Hoắc Dung Thành đâu?”
“Cậu hai uống canh giải rượu xong thì đi ngủ rồi, có lẽ bây giờ vẫn chưa dậy.
“Làm phiền ông giúp tôi gọi anh ta xuống lầu, tôi còn đang bận, nên không tiện lắm”
Nghe vậy, quản gia Trương do dự một hồi, cuối cùng cũng lên lầu.
Ông ấy gõ cửa hai lần mà vẫn không có tiếng động gì, ông ấy liền thận trọng đẩy cửa ra, rèm cửa sổ trong phòng được kéo rất chặt, cả phòng đen kịt.
Quản gia Trương tìm thấy công tắc trên tường rồi bật lên.
Đột nhiên, có một tia sáng, thậm chí có chút chói mắt.
Trong giây tiếp theo, chiếc gối trên giường đập thẳng vào mặt.
Quản gia Trương không tránh kịp và bị ném trúng.
“Cút ra!”
Giọng người đàn ông âm trầm và không vui.