Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 435:




“Còn không phải nhờ phúc của ảnh hậu Tần sao” Tô Tú Song cũng lạnh nhạt nhìn lại, đã không tránh được chẳng bằng phản kích trực diện.
“Có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng ngậm máu phun người: Trợ lý của Tân Du Du hung hăng lườm Tô Tú Song.
“Giả vờ giả vịt, mặt người dạ thú, trong ngoài bất nhất, sói đội lốt cừu”
Tô Tú Song cong môi cười nói, không thèm quan tâm đến hai người đó nữa, đi thẳng.
Trong một góc, Bạch Tĩnh tỏ vẻ lo lắng: “Cậu mắng Tần Du Du như vậy thì cô ta không tha cho cậu đâu”
“Tớ không mắng thì cô ta cũng có bỏ qua đâu.”
Bạch Tĩnh nhớ đến tin hôm qua, không còn gì để nói nữa.
Còn Tô Tú Song thì mang tâm trạng thấp thỏm bất an đến tìm Trương Tiến Trung: “Chào đạo diễn”
Trương Tiến Trung rít một hơi thuốc lá, nhả ra luồng khói trắng, rồi liếc mắt nhìn cô: “Làm gì mà như mới gặp ma vậy, đi thay quần áo đi rồi quay phim”
“Cảm ơn anh, người tốt như anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, vạn thọ vô cương, trẻ mãi không già.”
Tảng đá trong lòng Tô Tú Song đã biến mất, vui vẻ ra mặt, cũng không quên nịnh nọt.
“Đi ra kia đi Trương Tiến Trung mất kiên nhẫn phất tay.
Cảnh cần quay hôm nay là một đoạn đối mặt giữa Tô Tú Song và Tân Du Du.
Nhân vật Nguyệt Lạc của Tô Tú Song bị một tên ăn mày cưỡng hiếp, khiến cho tính tình trở nên thay đổi hoàn toàn, đang lúc giúp Cố Triều Tịch sưu tập tình báo, chiêu binh mãi mã, dự định dấy binh khởi nghĩa đoạt ngôi vị hoàng đế thì bị Cổ Linh Chi phát hiện.
Bắt đầu diễn.
Trong căn phòng thơm mát mang phong cách cổ xưa, Cổ Linh Chi mặc một bộ quần áo trắng muốt, tiên khí vờn quanh, cô ta mở to mắt, nhìn tin tình báo mình nhận được với vẻ khó tin.
“Nguyệt Lạc ngươi điên rồi sao? Sao ngươi lại muốn giúp Cố Triều Tịch tạo phản chứ!”
Nguyệt Lạc cười lạnh, sắc mặt cao ngạo, không hề lo sợ: “Ta không điên, ta rất tỉnh táo, chủ nhân muốn làm nên nghiệp lớn, ta tình nguyện giúp người làm việc, người làm phản, ta sẽ tạo phản cùng người!”
Giọng nói của Cổ Linh Chi run lên: “Mưu phản là tội tày trời, có thể gã sẽ chết!”
“Vậy ta sẽ đi chết cùng với người: Ánh mắt của Nguyệt Lạc lộ vẻ kiên quyết, dứt khoát đáp lời, không hề dài dòng dây dưa.
“Khi ấy, ngươi và ta cùng được Cố Triều Tịch mang về, ngây thơ không hiểu sự đời, hoạt bát sáng sủa, tình đôi ta như chị em ruột thịt, sao bây giờ lại thành ra như thế này?”
Nguyệt Lạc cười mỉa: “Mỗi người một chí, ta không có số tốt như tiểu thư, chỉ có thể làm người hầu kẻ hạ, đời đời kiếp kiếp vẫn là như thết”
“Vận mệnh nằm trong tay mình, phải tự tay nắm giữ.”
“Phần mật báo hôm nay ngươi hãy coi như không thấy, nếu dám tiết lộ ra ngoài thì cũng đừng trách ta.”
Nguyệt Lạc buông tà váy đỏ, trên gương mặt lộ vẻ không kiên nhẫn và tàn nhãn.
“Ngươi nhìn lại bản thân mình bây giờ đi, Cố Triều Tịch không yêu ngươi, không hề yêu ngươi chút nào, ngươi tỉnh táo lại có được không? Nếu gã yêu ngươi, sao gã lại bồi dưỡng ngươi có kỹ năng múa kinh diễm mọi phương, đưa ngươi lên giường nhiều người như vậy?”
Cổ Linh Chi tiếc sắt không rèn thành thép được, muốn thức tỉnh người trước mặt.
“Nhưng người yêu ngươi, người dạy ngươi tập võ, dạy ngươi giết người, chỉ hận không thể trao hết mọi thứ của mình cho ngươi, ngươi đã báo đáp người như thế nào? Ngươi không chỉ đâm người một kiếm, còn yêu kẻ thù của người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.