Tô Tú Song nâng mắt nhìn bà ta chằm chằm.
Nhìn xong, mắt cô đảo qua, đặt lên người của Hoắc Dung Thành: “Đừng giết anh ta, giao anh ta cho cảnh sát đi”
“Hử?” Hoắc Dung Thành nhướng mày, tưởng rằng anh vừa mới nghe nhầm.
“Anh ta phạm tội rồi thì nên giao lại cho cảnh sát xử lý, anh giết anh ta rồi, trên tay nhuốm máu của một mạng người, không hay” Tô Tú Song mềm giọng nói.
Nghe xong, đáy mắt của Hoắc Dung Thành tối lại, thoáng bùng lên một tia lửa: “Đau lòng cho tôi sao?”
“Giết anh ta, anh không chê sẽ bẩn tay mình sao? Giết người là phạm tội đấy, cứ để anh ta sống nửa đời còn lại ở trong ngục tù đi.” Tô Tú Song lạnh lùng quét mắt qua nhìn Hoắc Tư Đồng.
Nghe thấy đáp án này, Hoắc Dung Thành vô cùng mãn nguyện, biểu cảm lạnh lùng vô tình trên mặt đột nhiên thoáng qua một ý cười.
“Cố Hàn”
Anh thấp giọng, gọi Cố Hàn lại.
Nghe thấy tiếng gọi, Cố Hàn vốn đã đi đến trước ban công, lặng lẽ thu súng lại, quay vào bên trong.
Đúng vào lúc này thì bên ngoài truyền đến tiếng còi hú của xe cảnh sát.
Mấy chiếc xe cảnh sát dừng trước san.
Bên trong góc, Mộ Đan Nhan âm thầm cất điện thoại vào.
Cô ta không thể trơ mắt nhìn anh trai mình đi tìm chết như thế được, trước mắt chỉ có một biện pháp duy nhất để ngăn cản Hoắc Dung Thành lại, chính là báo cảnh sát.
Cho dù báo cảnh sát cùng không có tác dụng gì nhưng ít nhất cũng sẽ kéo dài được một khoảng thời gian.
“Báo cảnh sát rồi?”
Ánh mắt Hoắc Dung Thành đặt lên cơ thể của Tô Tú Song.
“Chưa mà” Cô lắc đầu.
“Ha..” Môi mỏng của Hoắc Dung Thành nhếch lên, đồng tử âm u thâm trầm quét đến Mộ Đan Nhan đang đứng ở trong góc, đôi mắt sắc bén như chim ưng có thể nhìn thấu được tất cả.
Anh muốn giết chết Mộ Tư Đồng thì có hàng trăm hàng triệu cách, tưởng rằng báo cảnh sát thì sẽ có thể tránh được một kiếp sao?
Nhưng mà, nể tình người phụ nữ ở trong lòng anh chịu mở miệng với anh vậy.
Chuyện này, anh tạm thời không tính toán đến nữa.
Muốn tống cổ anh ta vào tù thì cũng có thể, vậy phải xem thử anh ta có thể đợi được đến này trở ra không nữa.
Mộ An Bảo cảm ơn không ngừng: “Cảm ơn mợ hai, cảm ơn mợ hai”
Chỉ cần giữ lại được mạng sống, thì chuyện sau này, ông ta có thể từ từ tìm cách sau.
“Còn về cô ta, cút khỏi thủ đô đi, không được phép đặt chân vào thủ đô dù chỉ là một bước, nếu không, kết cục của cô ta chỉ có thể sẽ thảm hơn mà thôi”
Hoắc Dung Thành đưa tay chỉ Mộ Đan Nhiên, lạnh lùng phun ra từng chữ.
“Đã biết, một lát nữa chú sẽ bắt nó xuất ngoại ngay luôn” Mộ An Bảo trả lời.