Hoặc Dung Thành khẽ ngẩn người, liếc mắt nhìn qua, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Em đang ghen đó hả?”
Tô Tú Song cũng sửng sốt theo.
Điều người đàn ông này chú ý đến có phải là lúc nào cũng sẽ có chút kỳ quái như thế không?
Nói chuyện với anh thì thà nói chuyện với đầu gối còn vui hơn.
“Tôi… Chỉ là tôi có chút tò mò mà thôi” Cô lắp bắp một chút.
“Tò mò chính là ghen rồi còn gì.” Tâm trạng của Hoắc Dung Thành đột nhiên trở nên rất tốt, đưa ra một kết luận: “Từ lúc đính hôn đến bây giờ, gặp nhau được bốn lần, càng gặp càng cảm thấy cô ta rất xấu”
Tô Tú Song suýt chút nữa là bật cười thành tiếng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mộ Đan Nhan là tiểu thư nổi tiếng nhất thủ đô này, vóc dáng, thân thế, diện mạo cái gì cũng đứng đầu, kết quả khi vào trong miệng của anh thì lại biến thành một người xấu xí không thể nhìn.
“Cố Hàn, hôm nay tôi sẽ ở lại bệnh viện, tám giờ sáng mai đến bệnh viện một chuyến”
Anh thấp giọng dặn dò.
“Vâng thưa cậu hai”
“Đợi đã, trong bệnh viện chỉ có một chiếc giường, anh ngủ ở phòng bệnh thì tôi phải ngủ ở đâu?” Tô Tú Song không hiểu.
Ánh mắt của Hoắc Dung Thành ném tới, như đang nhìn một con ngốc nói: “Đến việc làm tình, chúng ta cũng đều đã làm rồi, đương nhiên là cũng ngủ trên một chiếc giường rồi.”
Tô Tú Song bị lời nói không chút ngượng ngùng của người đàn ông làm cho mặt đỏ tía tai.
Cô thậm chí còn không còn chút mặt mũi nào để nhìn mặt của Cố Hàn đang lái xe ở phía trước nữa.
Dừng lại một chút, sau một lát, cô lại hoảng loạn nói: “Hoắc Diệc Phong cũng đang ở bệnh viện, ba người ngủ chung một phòng bệnh, có chút không được thuận tiện lắm”
“Ừ, muốn làm chút gì đó đúng thật là không tiến, để cho nó cút về nhà họ Hoắc là được rồi”
“Làm chút gì là làm chút gì?”
“Chuyện mà những người trưởng thành nên làm trên giường.”
Nhà họ Mộ.
Sau khi bác sĩ tư nhân làm các động tác cấp cứu, Trương Tuyết Dung mở mắt ra, nắm lấy tay Mộ An Bảo liền hỏi: “Tư Đồng đâu?”
“Bị dẫn đi rồi”
“Ông đúng là đồ vô dụng mà, đồ vô dụng hèn nhát, thân là chủ nhân của nhà họ Mộ, lại đến đứa con trai của mình cũng không thể bảo vệ được, ông còn có thể làm được gì chứ?”
Nước mắt nước mũi giàn dụa khắp mặt, Trương Tuyết Dung khóc lóc thảm thiết, hơi thở cũng phập phồng không ổn định.
“Vừa nãy lúc Hoắc Dung Thành xông vào thì phải để bảo vệ đến phòng thủ mới phải, trực tiếp đánh chết cậu ta”
“Bà nhìn thử phía cửa đi” Mộ An Bảo đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.
Trương Tuyết Dung được Mộ Đan Nhan dìu từ trên đất đứng dậy, đi về phía trước cửa sổ.
Trong sân, có mấy người vệ sĩ mặc áo vest đen đang đứng, trông có vẻ đã được luyện tập bài bản, trên eo còn dắt theo súng ống.
“Tư Đồng, con trai tôi, mạng sống của tôi, sao nó lại khổ như thế chứ?”