“Giọng điệu của đạo diễn Trung cũng huênh hoang phết nhỉ, nói cứ như là tớ có hứng thú với vai nào là anh ta cũng có thể đưa vai đấy cho tớ vậy”
Nói xong lời này, Tô Tú Song tiện tay lật kịch bản.
Là một cuốn kịch bản thanh xuân vườn trường.
Ngọt ngấy chết người ta.
“Nghe nói, bộ phim này là của một người bạn thân của đạo diễn Trung đấy, tuy rằng là về đề tài tình cảm học đường, nhưng do Chính Ngọ đầu tư vào để quay, dàn diễn viên có thực lực vô cùng mạnh đó.” Bạch Tĩnh nói.
Tô Tú Song gật đầu.
Cô cũng biết đến Chính Ngọ, cho dù là phim truyên hình hay là phim điện ảnh thì bên họ chỉ làm ra những sản phẩm xuất sắc, trên cơ bản thì là ra bộ nào liền hot bộ đó.
Trong giới giải trí, có không ít những minh tinh hạng A tình nguyện tự hạ thấp giá trị của bản thân để tranh giành lấy một vai diễn trong phim của Chính Ngọ.
“Tớ nghĩ rằng nhân vật Tống Giang Tình ở trong phim cũng không tệ, tuy rằng chỉ là nữ phụ nhưng hình tượng rất đa dạng, rất hấp dẫn sự quan tâm của mọi người.” Bạch Tĩnh nói.
Tô Tú Song nhướng mày: “Cậu đã xem qua kịch bản rồi sao? Vậy cậu nói tóm gọn một chút vê nhân vật Tống Giang Tình này cho tớ nghe xem thử đi”
Bạch Tình cẩn thận nói rõ về nhân vật này cho cô.
Tô Tú Song dùng hai tay chống má, bộ dạng vô cùng chăm chú.
Nghe đến chỗ gay cấn thì đôi mắt của cô sẽ sáng lên, lấp lánh như phát ra ánh sáng.
Đôi mắt của Hoắc Dung Thành vừa liếc qua đã nhìn thấy cô ngồi ngoan ngoãn ngay ngắn ở chỗ đó, bộ dạng giống như đang nghe cô giáo giảng bài, môi mỏng bất giác cong lên.
Một giây sau, anh nâng người dậy, đi đến bên giường.
Tô Tú Song bị che phủ bởi cái bóng cao lớn của anh, còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì trên eo của cô đã xuất hiện thêm một bàn tay, cơ thể lập tức trở nên nhẹ hơn rất nhiều, bị Hoắc Dung Thành ôm vào trong lồng ngực.
Cô cau mày: “Làm cái gì đấy?”
“Ăn trưa” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tôi không đói, anh tự đi mà ăn”
“Đi ăn cùng với tôi.”
“Anh có bị ấu trĩ hay không thế, anh mấy tuổi rồi, ăn cơm còn cần có người đi theo cùng nữa sao?” Tô Tú Song không chút khách khí nói.
“Nhìn thấy em khiến tôi có khẩu vị hơn, ăn tiêu cơm.”
“Đồ thần kinh, tôi cũng không phải là đồ ăn khai vị, cũng không phải đồ tráng miệng.
Đôi mắt của Hoắc Du Thành nheo lại, quét mắt đánh giá cô từ đầu đến chân, ánh mắt của anh vô cùng lộ liễu, lông mày khẽ nhướng lên, lại xuất hiện thêm vài phần tà kh: “Em đúng thật là đã đánh giá thấp bản thân mình rồi, so với món khai vị, em lại càng khiến cho tôi vừa miệng hơn, còn về phần tráng miệng, nó còn không bằng một phần vạn sự ngọt ngào của em, so với việc ăn cơm, tôi càng thích… ăn em…”
Khuôn mặt của Tô Tú Song đỏ bừng lên trong nháy mắt, dường như có một ngọn lửa đang thiêu cháy khuôn mặt của cô.