Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 583:




Khuôn mặt Hoặc Dung Thành tỏ vẻ chắc nịch kèm theo ý cười kiêu ngạo: “Người phụ nữ này, chắc chắn em đang vô cùng chờ mong tối nay tôi sẽ quay về để ôm em ngủ, thích thì cứ nói thẳng đi, tôi cũng không chê cười người phụ nữ của chính mình đâu”
Tô Tú Song trợn trắng mắt, tò mò hỏi: “Những lời tà đạo ngu si không đàng hoàng này là ai nói cho anh đấy?”
“Quản gia Trương”
“Á?” Tô Tú Song đầu tiên là giật mình sửng sốt, sau đó nhẹ giọng cười gượng, chất vấn hỏi: “Anh cảm thấy lời của quản gia Trương rất đáng tin sao?”
Hoắc Dung Thành hừ lạnh: “Ông ấy đã từng có bạn gái, năm chiếc máy bay cũng không thể trở được hết số bạn gái ấy.”
Tô Tú Song lặng im.
Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong đếm được.
Không ngờ là lúc quản gia Trương còn trẻ lại phong lưu như thết “Vậy anh thì sao, đã có bao nhiêu người?” Không biết tại sao, trái tim của cô có chút ngứa ngáy, hỏi ra một câu.
Hoắc Dung Thành cúi đầu, môi mỏng ngậm tai cô, giọng nói trâm thấp khàn khàn mang theo ý cười: “Người phụ nữ này, hôn lưỡi mười phút rồi tôi sẽ nói cho em biết đáp án”
Tô Tú Song: “…”
Sao lúc trước cô không phát hiện tên này là một con quỷ háo sắc chân chính nhỉ!
“Không nói gì? Vậy thì chính là âm thâm đồng ý.” Hoắc Dung Thành nhả ra một câu, vừa dứt lời đã không đợi cô phản ứng lại, tay lớn ấn vào cần cổ của cô, bá đạo hôn xuống.
Môi của Tô Tú Song đột nhiên bị chặn lại, trong đầu một mảnh trắng xóa.
Trên môi vừa ướt dính, mạnh mẽ kéo cô tỉnh táo trở lại, hai tay đẩy lồng ngực của Hoắc Dung Thành ra, dùng sức đẩy người đàn ông trước mặt ra. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Dung Thành không chút phòng vệ đã bị cô đẩy lùi về sau mấy bước.
Chẳng qua là tâm trạng của anh đang vui nên cũng không tức giận, đầu lưỡi tà ác liếm liếm môi mỏng, hạ giọng thấp xuống, trâm giọng cảnh cáo: “Tối nay không được khóa cửa, để cửa cho tôi.
“Anh vẫn nên về nhà ngủ đi thì hơn, tôi tuyệt đối sẽ không để cửa cho anh đâu”
Hai người ngủ cùng trên một cái giường, không phải bị anh lấn, thì cũng sẽ bị anh đè, ôm, giường quá chật, ngủ không được thỏa mái.
Hơn nữa, cô còn muốn dưỡng thương, bị anh trêu đùa như thế, thì ngày xuất viện cũng phải lùi lại về sau mấy ngày.
“Ha, cái cửa rách nát này có thể cản nổi tôi sao?” Hoắc Dung Thành híp mắt, trên mặt tỏ vẻ không thèm quan tâm, thấp giọng cảnh cáo cô: “Không để cửa cho tôi, tôi sẽ trực tiếp gỡ bỏ nó ra, phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi sẽ khiến nó không còn lại chút tro bụi nào, chết, cũng phải chết ở trên người em.”
Tô Tú Song hít vào một hơi thật sâu, đang chuẩn bị mở miệng chửi ầm lên thì đâu ai ngờ rằng, đầu người đàn ông kia nghiêng sang một bên, chớp nhoáng hôn lên môi cô một cái.
“Hoắc Dung Thành!”
Cô tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng lên, thuận tay nâng đĩa trái cây lên, ném về phía người đàn ông kia.
Cô vẫn không quen nổi cái thói mặt dày vô sỉ của người đàn ông này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.