Hồi thần lại, cô hít vào một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc khó hiểu kia trong đáy lòng của mình, khóe miệng khẽ động, nở ra một nụ cười: “Bác sĩ Tùng”
“Đang đợi anh hai sao?”
Khuôn mặt Hoắc Lăng Tùng ôn nhuận, đặt bó hoa hồng lên đầu giường, lại tưới một ít nước.
Màu đỏ tươi của cánh hoa được vẩy thêm một ít nước lên, đọng nước mỹ lệ động lòng người.
Tô Tú Song lặng lẽ nhìn hành động của anh ấy, lắc đầu: “Không có”
“Thật là không có sao? Đáy mắt em hình như có chút mất mát” Khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, Hoắc Lăng Tùng ngồi xuống mép giường.
“Tuyệt đối không có, chắc chắn là bác sĩ Tùng đã nhìn nhầm rồi” Khuôn mặt của Tô Tú Song rất kiên quyết, giọng điệu chắc chắn.
Mất mát?
Mất mát cái gì chứ?
Bởi vì người bước vào không phải là Hoắc Dung Thành, mà là Hoắc Lăng Tùng sao?
Cô đây không thèm nhìn thấy mặt của người đàn ông vừa ngông cuồng tự đại, bá đạo vừa hạ lưu kia!
“Được thôi, vậy cứ xem như là anh đã nhìn sai rồi đi, chẳng qua thì hôm nay là ngày 20 tháng 5, em với anh hai không định chúc mừng gì đó sao?”
“Không phải cũng chỉ là 520 thôi sao, có gì đáng để chúc mừng đâu chứ?
Nhưng mà hôm nay bác sĩ Tùng ăn mặc rất đẹp trai nha, có phải là sắp đi hẹn hò rồi không?” Tô Tú Song khế chớp mắt, chuyển dời đề tài nói chuyện.
Nghe thấy thế, Hoắc Lăng Tùng liếc nhìn lại mình từ đầu đến chân, nhàn nhạt nói: “Có hả? Giống như ngày thường thôi ma.
“Không có đâu, bác sĩ Tùng ngày thường đều thích mặc màu trắng, màu nhạt, hôm nay lại mặc một bộ màu đen, có chút khác thường đó nha.” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Ai tặng hoa hồng thế, một bó lớn như thế này?”
“Y tá mỗi người tặng một đóa, trên đường đến đây nhận được, vừa hay gộp lại được một bó lớn.”
“Chà chà” Tô Tú Song lắc đầu tán thưởng: “Quả nhiên là thời đại nhìn nhan sắc của người khác, bê ngoài xinh đẹp là khác biệt ngay.
Khóe môi Hoắc Lăng Tùng dương lên một nụ cười: “Em cũng rất xinh đẹp ma.
Đúng vào lúc này, cửa của phòng bệnh lại được đẩy ra.
Một giây khi nghe thấy tiếng động này thì tâm mắt của Tô Tú Song liền nhanh chóng đảo qua.
Thấy thế, Hoắc Lăng Tùng cũng nhìn qua theo.
“Anh ba, đi thôi, xe đang đậu ở bãi đậu xe gần đây, đường tắc quá đi mất”
Miệng như đang ngậm kẹo ngọt, tay Hoắc Diệc Phong đang xoay xoay chìa khóa xe, cà lơ phất phơ đi vào trong.
Lồng ngực phập phồng, thở ra một hơi, Tô Tú Song lại ngả lưng lại dựa vào chiếc gối.
“Hôm nay đón tiết 520, người và xe đều rất nhiều, tắc đường cũng là chuyện bình thường thôi.”
“520, cái ngày lễ quái quỷ gì chứ”