Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 615:




“Cuộc sống ngược lại có vẻ ổn à nhen, rất đầy đủ và đa dạng” Hoắc Diệc Phong thò đầu nhìn qua hai lượt, màu sắc xanh tươi mơn mởn, nhìn qua là đã khiến cho người ta thèm thuồng chảy nước miếng: “Lấy một bát tới đây”
Muốn ăn hả, không cho Tô Tú Song lười nhìn đến anh ta dù chỉ là một cái.
Hoắc Lăng Tùng mặc một bộ đồ màu trắng, trong tay cầm bệnh án, cười dịu dàng nói: “Ánh nắng ở chỗ này rất tốt, anh có thể làm việc ở đây không?”
“Đương nhiên, vô cùng hoan nghênh”
Bị phân biệt đối xử, Hoắc Diệc Phong tức giận đến phát điên, duỗi tay muốn cướp lấy đôi đũa từ trong tay cô.
Bưng cái bát đã bị Tô Tú Song húp hết một nửa số cháo bên trọng lên, không chút chê bai và kiêng ky gì mà húp hai ba hớp, còn đắc ý nhướng mày về phía cô.
Đúng là ấu trĩ quá thể!
Tô Tú Song trừng mắt nhìn anh ta một cái, thu dọn chén đũa.
Ánh sáng mặt trời buổi chiều vừa phải, xuyên qua ô cửa sổ, chiếu sáng lan tỏa hơi ấm khắp căn phòng.
Hoắc Lăng Tùng cho người đặt một chiếc ghế nằm trước cửa sổ, nghiêng người xem báo cáo và bệnh án.
Mà Hoắc Diệc Phong đã hoàn toàn xem căn phòng này thành địa bàn của mình, triệt để tự tung tự tác, vứt giày lung tung xuống đất, lười biếng ngả lưng xuống giường xem tỉ vi.
Tô Tú Song cũng không hề rảnh rồi, tưới nước cho những chậu hoa, bồn cỏ mà quản gia Trương mang đến.
Đúng vào lúc này thì một tiếng chuông điện thoại đột nhiên truyền đến.
Tâm mắc của Tô Tú Song nhìn qua chỗ phát ra âm thanh, đảo mắt nhìn chiếc điện thoại cứ mãi vang lên bị đè ép dưới chiếc bàn tọa “xinh đẹp” của Hoắc Diệc Phong.
Trên màn hình ti vi, nhân vật nam chính đang thắm thiết ôm lấy nữ chính, hôn nhau ngấu nghiến.
Hoắc Diệc Phong xem đến nhập tâm, liền giống như tên điếc, cản bản là không nghe thấy, hai tai không màn đến chuyện bên ngoài, chỉ dán mắt vào màn hình điện thoại.
“Phù…
Cô thở dài ra một hơi, đi qua, không chút vui vẻ gì mà đạp lên mông của Hoắc Diệc Phong một cái: “Đứng lên!”
Hoắc Diệc Phong đến việc động đậy cũng lười, chỉ hơi nhấc cái bàn tọa của mình lên.
Khuôn mặt của Tô Tú Song tràn đầy sự chán ghét, mò tay vào lấy chiếc điện thoại đáng thương đang bị kẹp giữa chiếc giường và cái mông to của Hoắc Diệc Phong.
Nhìn thấy số hiển thị trên màn hình, cô vừa bước ra ngoài, vừa nhấn nút nghe điện thoại: “Alo, đạo diễn Trung ạ “Tối hôm nay có một bữa tiệc, cô chuẩn bị một chút, tí nữa trực tiếp đến công ty nhé!” Trương Tiến Trung nói.
“Có cần chuẩn bị lễ phục và trang điểm không?”
“Không cần đâu, công ty đã chuẩn bị sẵn lễ phục và thợ trang điểm rồi”
“Vâng”
Đợi cô cúp điện thoại, quay trở về phòng thì Hoắc Lăng Tùng đã rời khỏi, chỉ còn mỗi Hoắc Diệc Phong vẫn còn ngồi trên giường chơi điện tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.