Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 624:




“Không chuyển! Tôi có phòng riêng của mình. Nếu đã ghét tư thế ngủ của tôi, tại sao còn ép tôi ngủ chung giường với anh? Anh thích tự ngược đãi bản thân sao?”
Hoắc Dung Thành lí lẽ cãi lại: ‘Không ôm em, không chạm vào người em thì không ngủ được.”
Lý do vớ vẩn gì thế này?
Tô Tú Song tức đến hộc máu: “Làm nhiều chuyện xấu quá nên mới không ngủ được, không ngủ được thì uống thuốc ngủ. Đừng gây rắc rối với tôi nữa được không?”
“Không được, em chính là thuốc ngủ của anh” Hoắc Dung Thành thanh minh, đôi môi khế mấp máy: “Ngoan nào, nghe lời anh đi! Có được không?”
Hai người nhìn nhau.
Hoắc Dung Thành nhìn thẳng vào cô, trong mắt anh ta chỉ có hình ảnh thu nhỏ của cô được phản chiếu lại trong con cô.
Không thể giải thích được vì sao, chỉ biết là nó rất cuốn hút và khiến người ta cảm thấy yêu mất…
Trái tim Tô Tú Song trái tim chợt lặng đi một lát, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Lúc này, Hoắc Dung Thành loạc xoạc dưới quần, anh lấy điện thoại ra, vuốt màn hình sang trái, đôi mắt lim dim không nói gì.
Tô Tú Song cũng đảo mắt qua nhìn anh, ánh mắt vô cùng sắc bén, ánh nhìn của hai người bỗng va vào nhau.
Trong phút chốc, Tô Tú Song sực tỉnh lại.
Cô lạnh nhạt cười một tiếng, nụ cười giễu cợt, cảm xúc bỗng trở nên mãnh liệt: “Cút ngay, tôi muốn ra ngoài!”
“Nhớ lời anh nói chưa?”
“Không, và tôi cũng sẽ không về đâu, anh có giỏi thì giết chết tôi đi”
Đáng kinh tởm nhất là người đàn ông bắt cá hai tay!
Câu trả lời này hiển nhiên đã khơi dậy sự tức giận trong lòng Hoắc Dung Thành.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao?
Anh ta cau mày, sắc mặt ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, bàn tay tiến ngay tới chiếc quần lót đang ở trên đùi cô.
Tô Tú Song vội vàng nhìn xuống, với tay hết cỡ gắng sức kéo lên.
Một người kéo lên và người kia kéo xuống, giống như một trò chơi kéo co.
Bất giác “xoạc” một tiếng, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng xé vải.
“Còn không buông tay, đừng có hối hận đấy” Người đàn ông thấp giọng cảnh cáo.
Tô Tú Song nghiến răng không nói lời nào, lúc này buông tay ra mới phải hối hận, cô không phải đồ ngốc.
Hoắc Dung Thành lạnh nhạt liếc nhìn cô. Đôi môi mỏng cong lên như một đường vòng cung mờ nhạt giống như đang cười.
Khi nhìn thấy điều này, trong lòng cô đã dấy lên một điềm báo không lành.
Quả nhiên!
Ngay lập tức, Hoắc Dung Thành nới lỏng nội y và đặt hai tay lên ngực cô một cách bất ngờ.
“Ah”
Tô Tú Song hét lên một tiếng, không kịp nhìn phía dưới mà nhanh chóng kéo †ay anh ta ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.