Vừa đến hành lang, Tô Tú Song đã nhận được điện thoại của Bạch Tĩnh. Cô trực tiếp ấn nút nghe máy.
“Tú Song, họ có làm gì cậu không? Bị thương không? Nặng không?” Bạch Tĩnh nức nở hỏi.
Tô Tú Song vừa nói không sao, vừa an ủi cô. Bạch Tĩnh áy náy quá mức, hoàn toàn không nghe thấy lời an ủi mà chỉ lo khóc lóc thảm thiết, càng ngày càng khóc to hơn, thế là trong điện thoại chỉ toàn là tiếng khóc. Tô Tú Song nghe đến nỗi nhức đầu, nhưng không cúp máy mà chỉ lẳng lặng nghe cô ấy khóc.
Khoảng sáu bảy phút sau, cuối cùng Bạch Tĩnh cũng khóc mệt, hoặc là đã hết nước mắt, chỉ nức nở hỏi: “Sao… Sao cậu không nói lời nào?”
“Cậu đang khóc hăng say, lỡ tớ lên tiếng cắt ngang thì sẽ thất đức lắm” Tô Tú Song chớp mắt.
“Đáng ghét! Nói câu thật lòng, sau này chỉ cần cậu muốn tớ giúp đỡ thì tớ sẽ dốc hết sức!”
Tô Tú Song rất vui mừng, nhưng vẫn ngoáy lỗ tai, cố ý nói: “Đừng nói chắc nịch như thế, cậu mua ít đồ bổ máu cho tớ trước đã, ví dụ như lron Up hay là viên Rubina của Nhật, càng nhiều càng tốt”
Bạch Tĩnh nhíu mày, thậm chí ngừng nức nở: “Mua mấy cái đó chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng cậu bồi bổ kiểu đó không sợ bị nóng trong người sao?”
“Không sợ. Bây giờ tớ đang bị thiếu máu, cần bồi bổ rất nhiều”
Bạch Tĩnh càng nghe càng khẩn trương, trong lòng vô cùng thấp thỏm, liên tục vặn hỏi: “Tại sao lại thiếu máu?
Tại sao lại cần bổ máu? Rốt cuộc cậu đã làm gì mới có thể thoát khỏi chúng?”
Khóe miệng Tô Tú Song cơ giật, chần chờ không biết nên mở lời như thế nào.
“Mau nói đi, tớ sốt ruột quá! Có phải đám súc vật đó đã làm chuyện ấy với cậu không?” Bạch Tĩnh thở dồn dập, đôi mắt đỏ lên, thật sự muốn giết chết đám súc vật kia.
“Không có không có, tớ vẫn khỏe, không bị chúng nó làm gì hết.” Tô Tú Song nhanh chóng đáp.
Nghe vậy, cơn phẫn nộ của Bạch Tĩnh mới dịu đi. Nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục gặng hỏi: “Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ đâu, tại sao đám súc vật đó lại cho cậu đi?”
Rất rõ ràng, cô ấy muốn dò hỏi tới cùng.
Tô Tú Song tựa lưng vào vách tường, dừng lại một chút, híp mắt nói: “Bởi vì…
Tớ ôm được một cái chân rất to…”
Tâm trạng nặng nề của Bạch Tĩnh lập tức chuyển sang nhẹ nhõm và bà tám: “To cỡ nào?”
“Đương nhiên là vừa to vừa cứng, không thì sao có thể trấn áp đám súc vật đó?” Tô Tú Song hỏi lại.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh lẽo thổi tới từ đầu hành lang. Tô Tú Song phản xạ quay sang thì thấy Hoắc Dung Thành xuất hiện trên hành lang như hồn ma, hai tay đút vào túi quần, chỉ cách cô một bước. Tô Tú Song không khỏi rùng mình, ngay sau đó, cô trực tiếp bị Hoắc Dung Thành kabe-don trên tường.
Tô Tú Song âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng hoảng hốt. Anh ta lại định làm gì?
Đôi mắt sâu thẳm của anh ta âm u nhìn cô, hơi thở nóng rực ẩm ướt phả vào mặt cô. Tô Tú Song cầm chặt điện thoại, hai tai đỏ bừng.
“Đùi của tôi, rất to, rất cứng?” Hoắc Dung Thành nhếch môi nói từng chữ.
“Hả?” Tô Tú Song sững sờ.
“Giả nai nữa hả? Đùi của tôi to đến mấy cũng không phải là cô có thể ôm.
Đừng mượn danh tiếng của tôi ở thủ đô để làm trò, cô không gánh vác nổi hậu quả đâu” Ánh mắt anh ta nặng nề. Sau khi bỏ lại câu cảnh cáo này, Hoắc Dung Thành lập tức về phòng.
Bóng dáng cao lớn biến mất trước mắt, Tô Tú Song mới lấy lại tinh thần. Đùi to mà cô nhắc đến chính là Nam Cố Trạch chứ không phải anh ta, anh ta tự nhận là mình đã đành, dựa vào đâu mà còn dám cảnh cáo cô? Quả nhiên có tiền đều là ông nội, không chỉ không thể đắc tội mà còn phải tránh xa.