“Trên TV nói mức tiên phạt của chị con đã đạt tới 1750 tỷ, bây giờ chỉ mới có 910 tỷ, còn thiếu một nửa…”
Tô Trọng Quân còn chưa dứt lời thì đã bị Lưu Mộ Liên giật lấy điện thoại: “Bây giờ mày là mợ hai nhà họ Hoắc, Hoắc Dung Thành không thiếu tiền, mày đi đòi cậu ta 1000 tỷ đi”
Nghe vậy, Tô Tú Song lập tức xanh mặt, đầu đau như bị búa gõ: “Người khác không biết con gả vào nhà họ Hoắc bằng cách nào, chẳng lẽ mẹ lại không biết sao? Hôm làm lễ cưới, Hoắc Dung Thành trực tiếp ra nước ngoài, cố ý khiến con mất mặt, bây giờ mẹ bảo con đi tìm anh ta đòi 1000 tỷ, mẹ chưa tỉnh ngủ hay là con đang nằm mơ vậy?”
“Vậy thì mày nghĩ cách lại ngủ với Hoắc Dung Thành một lần. Đàn ông rất dễ nói chuyện lúc ở trên giường, nhất là lúc đè trên người đàn bà.” Lưu Mộ Liên nói trắng trợn.
Tô Tú Song kìm nén xúc động muốn ném điện thoại, nghiến răng nghiến lợi: “Đưa điện thoại cho bai”
“Đưa cho ông ta nghe máy thì có ích gì? Ông ta không có tiền, cũng không nghĩ ra cách có thể cứu chị mày! Mày có rảnh gọi điện thoại cho ông ta thì chi bằng nghĩ cách tìm Hoắc Dung Thành đi.
Chị mày đã tàn phế, không thể tự lo toan cuộc sống, bây giờ còn bị nhốt vào ngục giam, con bé phải sống sao đây?”
“1000 tỷ, mày nhất định phải lấy ra…”
“Còn nữa, tao không quan tâm mày dập đầu cho Hoắc Dung Thành hay là lên giường với cậu ta, mày đều phải cứu chị mày, nếu không, tao sẽ giết chết mày!”
Dứt lời, điện thoại đã bị cúp máy.
Tô Tú Song xụi lơ tựa vào tường, chán nản che mặt. Dường như có một tảng đá lớn đè trên người cô, khiến cô gần như nghẹt thở.
Chẳng lẽ cô thật sự phải đi tìm Hoắc Dung Thành sao?
Đột nhiên, trong đầu cô vang lên tiếng hét của Trương Chung Hoàng lúc rời đi: Đắc tội nhà họ Mộ, để tao xem mày có thể càn quấy được bao lâu!
Nhà họ Mộ? Mộ Đan Nhan? Nghĩ đến đây, Tô Tú Song nhíu mày, chậm rãi đứng thẳng lưng. Cô và Hoắc Dung Thành kết hôn khiến nhà họ Mộ bị từ hôn, ngay sau đó trên bữa tiệc sinh nhật của ông Gia, Mộ Đan Nhan muốn trào phúng cô, không ngờ bị cô lật ngược một ván. Mộ Đan Nhan tràn đầy oán hận nên mới ra tay với công ty và chị gái. Chẳng trách ngay khi sáng sớm cô đã bị cho leo cây, sau đó lại bị Trương Chung Hoàng vừa bội ước vừa trào phúng, kế tiếp là chị gái bị bắt, bị tung gièm pha trốn thuết Với địa vị của nhà họ Mộ ở thủ đô thì muốn phá đổ nhà họ Tô chỉ là chuyện đơn giản.
Tô Tú Song híp mắt, hít sâu một hơi, vẫy xe taxi đi thẳng tới tập đoàn Mộ thị.
Vừa chạy đến dưới lầu tòa nhà, còn chưa kịp xuống xe, Tô Tú Song đã thấy Mộ Đan Nhan mặc áo lông thú màu tím, bốt cao quá đầu gối, bước lên chiếc Ferrari đỏ tươi.
“Bác tài, đuổi theo chiếc xe kia” Tô Tú Song nhìn chằm chằm cô ta: “Tôi sẽ bổ sung giá chênh lệch cho bác”
Nghe vậy, lông mày của tài xế taxi không khỏi co giật. Kêu taxi của ông ta đuổi theo xe thể thao Ferrari ư? Thế này chẳng phải là cố tình làm khó hay sao?
May mà lúc này đang là giờ cao điểm, đường rất đông xe, rất khó chạy nhanh nên chiếc Ferrari màu đỏ cũng bị níu chân trong dòng xe cộ, đi được một chút rồi lại dừng. Hơn bốn mươi phút sau, Ferrari dừng lại trước cửa quán bar.
Mộ Đan Nhan bước xuống xe, kiêu căng ném chìa khóa cho nhân viên phục vụ, sau đó bước vào quán bar. Tô Tú Song vội ném ba tờ giấy màu xanh cho tài xế, không kịp chờ tài xế thối lại đã vội vã đuổi theo cô ta.