Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 95:




Hoắc Dung Thành tựa lưng lên sofa, châm điếu thuốc, phun ra làn sương trắng: “Chỉ cần tôi ngoắc tay thì sẽ có vô số phụ nữ sẵn sàng nằm trên giường của tôi. Tôi ngủ cô mà còn phải có điều kiện, thật sự ảnh hưởng hứng thú…”
Khuôn mặt anh ta rất lạnh lùng, trông vô cùng bạc tình.
“Ra ngoài! Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai” Anh ta nhếch môi, lạnh lùng nói: Tô Tú Song cảm thấy mình bị nhục nhã. Cô cúi đầu nhặt quần áo mặc lên người, khóe mắt đỏ ửng, sống mũi cay xè, trong lòng vô cùng bực bội. Cô cắn răng hít một hơi thật sâu, kìm nén không rơi một giọt nước mắt, ưỡn thẳng lưng rời khỏi căn phòng.
Trong phòng, Hoắc Dung Thành đanh mặt, giơ chân đá văng cửa phòng tắm. Anh ta thậm chí chẳng buồn cởi khăn tắm, cứ thế đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước lạnh lẽo xối lên đầu mình.
Tô Tú Song mệt mỏi nằm trên giường, không thay quần áo, cũng không tắm rửa. Thứ nhất là không có sức lực, thứ hai là không có tâm trạng. Cô cảm thấy mình như rơi vào hố đen, trước mắt chỉ toàn bóng tối, không có chút ánh sáng. Bây giờ cô có thể nhờ cậy ai đây?
Tô Tú Song ôm đầu, cảm thấy mình bị đè nén thở không nổi.
“Leng keng…”
Tiếng tin nhắn đột nhiên vang lên.
Cô ngẩng đầu, mệt mỏi nhìn điện thoại, vươn tay mở khóa màn hình. Một tin nhắn đập vào mắt cô: “3h ngày mai, làng suối nước nóng, phòng 208, mang theo bikini màu đỏ gợi cảm”
Tin nhắn quấy rối? Hay là biến thái?
Cô cau mày nhìn dòng chữ này. Ngay sau đó lại có tin nhắn gửi tới, song lần này lại càng khó hiểu hơn, là mấy dấu hỏi chấm liên tục. Chắc chắn người này có vấn đề về thần kinh, hơn nữa còn không nhẹ chút nào.
Cô không có ý định quan tâm tới tin nhắn, đang định ném điện thoại xuống thì một cuộc điện thoại gọi tới. Số điện thoại rất dễ khiến người khác chú ý, đó là một chuỗi số 8. Tâm trạng cô đang rất khó chịu, không muốn để ý tới người kia nên trực tiếp cúp máy. Ai dè đối phương vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục gọi tới.
Tâm trạng Tô Tú Song vốn đã không tốt, cố tình đối phương còn liên tục quấy rối. Cô nổi giận ấn nút nghe máy. Vừa bắt máy, giọng nói già đời của người đàn ông lập tức vang lên: “Trả lời”
Thái độ ngang ngược quá, cua bò cũng không ngang như thế này!
“Anh bị điên hả? Mẹ anh biết anh là loại người biến thái thích quấy rối người khác không hả? Loại người biến thái như anh từ nhỏ thiếu canxi, lớn lên thiếu yêu, má trái viết muốn đánh, má phải viết muốn đạp, ngựa thấy ngựa đạp, lợn thấy lợn khịt mũi!” Thù mới hận cũ chồng chất lên nhau, Tô Tú Song trút hết cơn tức chịu đựng từ chỗ Hoắc Dung Thành lên đầu người này.
Mắng xong, tâm lý được giải tỏa nên trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô thở hắt ra một hơi.
“Cậu hai, hay là cậu nói đi.” Giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia.
Cậu hai? Tô Tú Song bỗng run lên, không nhịn được nắm chặt điện thoại.
“Lại đây” Hoắc Dung Thành nhận lấy điện thoại, ra lệnh.
Nghe vậy, Tô Tú Song lập tức nổi giận, buột miệng khiêu khích: “Anh bảo tôi cút thì tôi cút, anh bảo tôi trở về? Xin lỗi, lỡ cút xa quá rồi!”
Bảo cô đi thì phải đi, bảo cô về thì phải về, anh ta coi cô là gì? Bóng đá sao?
“Cô rất to gan, chưa từng có kẻ nào dám ăn nói với tôi kiểu đó” Giọng Hoắc Dung Thành càng lạnh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.