Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 210: Tiền tuyến Thần và quỷ




Giang Lãnh dường như không nghe thấy, với một thái độ lạnh như băng, hết lần này đến lần khác đánh giết hủy diệt.

Tôi muốn chạy đến đó, một luồng gió kiếm thổi qua mặt của tôi, may mắn là Mộc Thiên Hành đã kịp thời kéo tôi lùi về phía sau.

“…Anh ta là ai?” Mộc Thiên Hành nhìn Giang Lãnh bằng ánh mắt nặng nề, mỗi phần xương trên cơ thể đều ở trong trạng thái cảnh giác.

Tổ tông nhỏ trong bụng dường như cảm nhận được điều gì đó, cứ đập thình thịch, khiến lòng tôi vô cùng lo lắng, ngũ tạng đều như đang bị thiêu đốt.

“Anh ấy là...tôi…” Tôi liếc mắt nhìn Giang Lãnh phía xa, trong lòng cảm thấy có chút bất lực và tuyệt vọng.

Tôi làm sao khuyên giải được anh đây? Cho dù cố gắng hết sức đưa tay ra, cũng không có cách nào có thể chạm vào cánh tay của anh.

Giang Lãnh mặt lạnh như băng, anh đứng trên tảng đá lớn, nhìn xuống từng thi thể ngã xuống.

Trong mắt phản chiếu lửa nghiệp đỏ, thuộc hạ của anh chém đứt lần lượt từng linh hồn sống.

Mộc Thiên Hành đột nhiên chuyển động.

Tôi không biết pháp lực của Vu Vương như thế nào, theo truyền thuyết thì Vu Vương là phàm nhân gần gũi nhất với các vị thần, anh ta không sợ bị Giang Lãnh lỡ tay làm bị thương sao?

Vu Vương xuất hiện trước mặt những người luyện thi đang sợ hãi đó, anh ta che chắn cho vài phụ nữ đang ôm con. Anh ta ở trên mặt đất tạo ra một vết nứt, xuyền xích của Giang Lãnh khóa chặt cổ của những người đó lại, gió theo lưỡi kiếm xoắn lên lại bị vết nứt chặn lại.

Giang Lãnh nhướng mắt lên, lửa nghiệp trong đôi mắt đen láy sáng rực.

“...Vu Vương? Còn có người như thế...” Anh lạnh lùng nói.

Mộc Thiên Hành ấn lên mặt nạ của mình, hơi nghiêng người về phía Giang Lãnh, trầm giọng nói: “Giới hạn giữa thần và quỷ, anh nên dừng tay.”

Nguyên Lang đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, kéo tôi lên khỏi mặt nước: “Nữ chủ nhân, nếu cô ở trong làng thì đã tốt rồi! Đế quân đại nhân sẽ không đốt sạch cả làng này! Anh ấy biết chúng tôi đã tìm được cô, ngay lập tức đem cả dân làng và toàn bộ thi thể đều thiêu hủy!”

Giọng điệu của cô ta có chút kinh sợ: “Tôi cũng không biết đế quân đại nhân bị làm sao nữa, nếu chỉ là vì muốn cứu cô, vậy mà sau khi biết được cô đã được cứu rồi, anh ta lại muốn đem cả thôn làng này cho một mồi lửa...chẳng lẽ là muốn triệt hoàn toàn hậu họa về sau sao?”

“Đế quân đại nhân như vậy thật đáng sợ, anh ấy trước đây sẽ không tùy ý sát sinh, cho dù thật sự là để trừ bỏ tội ác, thủ đoạn tuyệt hậu như vậy, cũng là điều kiêng kỵ lớn nhất đối với thần tiên!”

Tôi càng nghe càng thấy khó chịu, tại sao Giang Lãnh lại tức giận đến như vậy? Thực sự là vì tôi sao?

Tôi không có chạy lung tung, tôi hiền lành đứng ở một bên cũng sẽ bị người khác ngấm ngầm mưu tính, tôi phải làm sao đây?

Tư Đồ Lâm đã có thể tập hợp những người luyện thi này đến dưới trướng của mình, không dám đảm bảo rằng anh ta sẽ không sử dụng những linh hồn tà ma khác, khó mà đề phòng được.

Vu Vương bên đó vẫn đang chặn lưỡi kiếm của Giang Lãnh, anh ta có chấp nói: “Anh là thần tiên, nên biết kính thiên pháp tổ! Cho dù là trừ bỏ tội ác, cũng không nên dùng thủ đoạn tuyệt hậu như vậy, toàn bộ hồn phách của những người sống đều bị tan thành mây khói, anh không sợ mang tội bị trời trừng phạt sao?”

“…Đáng lẽ bọn họ nên bị tan thành tro bụi rồi, đây là nhân quả mà bọn họ gieo rắc, chẳng qua là do đích thân tôi động tay mà thôi.” Giọng điệu của Giang Lãnh không có bất kỳ sự dao động nào.

Giang Lãnh...

Đừng như thế.

Trong lòng tôi cực kỳ khó chịu.

Dáng vẻ bây giờ của anh, dường như sẽ không nghe bất kỳ lời khuyên nào.

“...Bỏ qua cho những đứa trẻ này đi.” Mộc Thiên Hành mở lời nói: “Tội ác của bọn chúng còn rất nhỏ.”

Giang Lãnh cười nhạt nói: “Anh thân mình còn lo chưa xong, còn có lòng tốt để quan tâm đến đám nghiệp chướng này sao? Bọn họ sinh ra đã mang trong mình những oán hận và tà dâm, linh hồn sớm đã bị nhiễm bẩn rồi, còn mong đợi bọn chúng thay bậc cha chú chuộc tội sao? Thật nực cười.”

Mộc Thiên Hành lặng lẽ nhìn những đứa trẻ phía sau: “...Anh là thần tiên, anh không hiểu tầm quan trọng của phàm nhân đối với việc tiếp diễn sinh mệnh, cho dù có nghiệp chướng, cũng để tự bọn họ tiêu trừ.”

Lời nói này của anh ta dường như đã đả động đến Giang Lãnh, anh buông tay cầm kiếm xuống, thu lại pháp tướng to lớn đó.

“Giang Lãnh!” Tôi không thể chịu được mà gọi anh thêm một lần nữa.

Lần này anh ngoái đầu nhìn lại tôi.

Tôi chạy về hướng của anh, giẫm lên những tảng đá trên bờ, bước thấp bước cao, anh nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tảng đá, bị tôi ôm lấy.

Còn tốt, còn tốt…

Vẫn ôm được.

“Anh vì sao phải đích thân đông tay vậy? Cho dù những người này phải chịu trừng phạt, vậy cũng có thể để linh hồn của bọn họ trở về âm phủ, trải qua ngàn kiếp nạn trong hai mươi bốn ngục thất rồi bị tan thành khói bụi, tại sao anh lại muốn đích thân động tay.”

Tôi lo lắng oán trách anh.

Thật ra trong lòng tôi một chút cũng không trách anh, tôi chỉ sợ anh sẽ tăng thêm nghiệp chướng vì chuyện này mà thôi.

Giang Lãnh nhìn xuống tôi, nói một cách qua loa: “Em quên rồi sao, Danh Chương bây giờ rơi xuống không rõ tung tích, nếu rơi vào tay người có tâm, những linh hồn này nói không chừng còn có thể chạy thoát, bọn chúng đối với chúng ta rất cố chấp, vậy nên…diệt cỏ phải diệt tận gốc.”

Trong lòng tôi hiện lên một tia sợ hãi, hóa ra cái ác mà anh đang nói đến, không phải chỉ làm hại thế gian hay cách luyện thi tàn ác, mà là anh sợ rằng sẽ làm hại đến tôi.

Tình cảm riêng tư còn quan trọng hơn tình yêu lớn lao, đối với một vị thần có quyền lực thần thánh, sẽ là nghiệp chướng như thế nào?

Giang Lãnh hơi cúi đầu ngửi ở trên người tôi, nhẹ giọng hỏi: “Vị Vu Vương này là ai, trên người của em mang theo mùi của anh ta.”

“Hôm qua anh ta đã cứu em, đưa em ra khỏi trại của người luyện thi...”

“Thật sao.” Giang Lãnh hơi sáp lại gần trái tai của tôi, như muốn cắn một miếng.

Đột nhiên một con chim giống như hạc tiên bay xuống từ lỗ đen trên bầu trời, con chim to lớn này dường như không sợ lửa, bay thẳng vào núi lửa đang cuồn cuộn ngất trời.

Giang Lãnh nheo mắt rồi lẩm bẩm: “...Chõ mũi vào chuyện của người khác.”

“Đó là gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.

Anh không trả lời, quay đầu dặn dò Nguyên Lang: “Đi thông báo cho thổ địa binh lính âm phủ trở về vị trí, sau đó thông báo cho Mộ Thiên Nhân, nói cho anh ta biết Lan Lăng đang ở chỗ tôi.”

Tôi chưa kịp hỏi, thì anh đã quay người lại kéo tôi vào trong một quầng sáng.

Đây là pháp trận trở về phòng của tôi sao?

Tôi cảm thấy gió mạnh dữ dội xung quanh tai mình, kéo mình vào trong một khoảng hư vô, cảnh vật xung quanh tôi dường như liên tục thay đổi.

“Giang Lãnh, con chim đó là gì? Tại sao anh lại phải đi?”

“Đó là Tất Phương, thuần chất của Ly Hỏa, nó có thể nuốt chửng ngọn lửa, là ông già Tử Vi phái đến để thu dọn tàn cục.” Giang Lãnh nói một cách ngắn gọn.

“Vậy thì chúng ta…đi đâu vậy?” Chỗ này hình như không phải thông đến phòng của tôi!

Anh lạnh lùng nhìn tôi, rồi đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa.

Cười? Anh đang nghĩ cái gì vậy?

“Tới...Thanh Thịnh Cực Lạc Thiên.’’

Ba mươi ba ngày ngoài trời, ngoài chín tầng mây có thần tiên.

Một lời khiến cho nhân thế phải vương vấn.

Tương truyền nơi mà thần tiên sống đa phần đều là nơi thanh tịnh, là khung cảnh vô biên của Đại Pháp vô lượng do chính bản thân biến hóa ra, kính trọng tiên vực.

Tôi không biết các vị thần khác sống ở chỗ như thế nào, luôn nghĩ là non nước hữu tình, mây trắng lượn lờ, cung điện nguy nga.

Giang Lãnh nói Thanh Thịnh Cực Lạc Thiên , là pháp lực biến hóa của chính anh, nhưng mà...

Phong cách có chút khó mà nói rõ được.

Tôi nhìn thấy phía xa có những dãy núi vô biên tối như bưng giống như nơi hẻo lánh bình thường, sau đó gần đó lại có hoa bỉ ngạn ở khắp mọi nơi, đây đều không tính là gì, suy cho cùng là cảnh tượng mà anh đã thấy hàng ngàn năm qua.

Nhưng mà, căn nhà biệt lập ba tầng có sân vườn ở trên đường đó, cùng công viên quanh hồ cách đầu đường nhà tôi không xa là như thế nào vậy?

Hai giới trộn lẫn sao?

“Anh...anh không cảm thấy...phong cách trang trí có chút kỳ lạ sao?”

“Không sao cả, nghĩ ra cái gì lại biến hóa tiếp.” Anh dường như nghĩ chỉ cần có ngói che đầu là được rồi.

“Vậy còn thiếu cái gì không?”

Tôi chân thành hỏi một câu, muốn giúp anh cùng suy nghĩ.

Ánh mắt anh tối lại, anh hơi nghiêng người và cúi đầu xuống, vực thẳm trong mắt anh gợn sóng: “…Em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.