Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 221: Bệnh viện Đại Thành




Khi Giang Lãnh đặt tôi nằm xuống, tôi bí mật lè lưỡi, tôi thật sự không thể thử nghiệm một cách dễ dàng kỹ thuật này, chưa nói đến việc làm bản thân mất mặt, tôi sẽ cười phá lên và làm hỏng nó.
Anh chỉ cười.
Tôi áp vầng trán nóng của mình vào tường để hạ nhiệt, một nỗ lực như vậy là quá táo bạo, thực ra chạm vào tường cũng không khủng khiếp như tôi tưởng tượng.
Có thể là vì anh, cũng có thể là vì yêu anh.
Tôi túm lấy cái chăn bông để che mặt lại, anh ở phía sau cười tủm tỉm: “Có phải do bà già ấy dọn đến nhà em ở, vì vậy em trở nên táo bạo như vậy?”
Hả? “Liên quan gì đến bà già cơ chứ?”
Tôi khó hiểu quay đầu nhìn anh ấy.
Anh che hết nửa người tôi, không ngừng cắn vào vành tai và cổ, trầm giọng nói: “Em thật sự muốn chủ động? Lẽ nào em không sợ đạt đỉnh sao?”
Hở…chẳng lẽ đêm nay anh không muốn nhân từ sao? Trong khoảng thời gian này, so với khoảng thời gian trước, anh đã trở nên ít háo hức và không muốn biết bao nhiêu.
Lúc trước trong bảy ngày đầu, tôi đau đến mức khó cử động, có lẽ do cơ thể tôi chưa kịp thích ứng với chuyện này, lại còn rất sợ hãi, anh lại rất thô bạo.
Về sau, tôi dần dần chấp nhận anh, cũng có chút cảm giác cam chịu.
Vào lúc đó, anh cũng do bản tính điều khiển, dù sao anh cũng không ăn ngũ cốc, nóng lạnh gì cũng không ăn, chuyện tôi bị lột trần xảy ra rất thường xuyên.
Nhưng từ khi phá vỡ vòng tròn pháp trận ở thôn Hoàng Đạo, chúng tôi dường như ngày càng làm ít hơn… Cho dù có làm như vậy, anh cũng sẽ không còn ham muốn như trước, mà bị hạn chế rất nhiều, so với cách làm của anh trước đây, chắc rằng anh đã không được thỏa mãn.
Hiện tại mỗi lần làm, tôi thu mình lại trong vô thức, sợ đụng trúng em bé, trong lúc này có rất nhiều hạn chế, anh chỉ có thể thỏa hiệp, nếu không thì phải làm thế nào? Anh trai tôi đã hỗ trợ, và chỉ ra một “con đường thông minh, sinh lý không thể thỏa mãn, nhưng có thể thỏa mãn về mặt tâm lí.
Đáng tiếc, những video hướng dẫn mà anh ấy đưa cho tôi quá táo bạo, tôi tiếp thu không nổi, xem qua một lần liền cảm thấy não của mình như những mảnh ghép của bức tranh, tôi chẳng học được gì, chỉ biết xấu hổ.
Vừa rồi Giang Lãnh không nhịn được cười, nói rằng tôi thật ngốc, tôi chủ động như vậy tính là thất bại rồi đúng không? “Từ từ thôi, anh đâu yêu cầu em làm những việc này…”
Nằm nghiêng như thế này tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bụng dưới tuy mới lộ ra, nhưng hai đứa trẻ này khác hẳn người thường, giờ tôi thường xuyên cảm thấy đau lưng, nhức xương.
Cho nên nằm nghiêng là tư thế thoải mái nhất, Giang Lãnh cũng phổi hợp, không đổi tư thế quá nhiều, chỉ là số lần tối nay…ơ…nhiều hơn hai lần… Ngày mai giặt giũ giường chiếu là điều tất yếu, chỉ mong là anh trai tôi không nhìn thấy, nếu không tôi sẽ bị anh ấy cười cho mà xem.
Đúng là đời không như mình nghĩ, ngày thứ hai khi tôi đánh răng rửa mặt và cầm ga trải giường đi xuống lầu, anh trai tôi mặc chiếc quần lớn và áo phông đang ăn bánh kếp, Có một đống đồ ăn sáng được đóng gói nằm trên bàn uống trà, và có một ông già đang ngồi lúng túng trên ghế sofa.
Vừa thấy tôi xuất hiện ở cầu thang, ông ta lập tức đứng dậy chào: “Cô gái, tôi đến đây để cảm ơn.”
Tôi sững sờ một lúc, mới nhận ra đó là ông lão bị tai nạn ở nhà! Gia đình ông ta sống cạnh ngôi chùa, trong nhà tắm có đầy máu tà ma, con gái của ông ta ở cùng với hai tên nhặt xác dưới cảnh đêm, kết quá là bị hai tên nhặt xác đưa một thứ gì đó đặt dưới bếp, muốn ba người âm khí nặng nhà ông ta giết chết lẫn nhau để nhặt ba cái xác.
Kết quả ông ta vẫn chưa chết, ông già này chắc hẳn rất tốt bụng và làm rất nhiều việc tốt, nếu như ngày hôm đó ông ta không quan tâm khi tôi đứng bên bờ hồ tức giận, thì tôi đã không giúp được gì cho ông ta.
Bất kể người tu hành hay người thường đều chú ý đến nhân quả, nếu bạn đối với người khác có ý niệm tốt đẹp thì các ý niệm tốt đẹp đó sẽ trở lại đối với cuộc sống của bạn, tuy không hy vọng mọi người đều hiểu về việc biết ơn, tuy nhiên mong muốn bản thân bình an tự tại, không tạo thêm nghiệp chướng.
“Tôi nghe cảnh sát nói…mọi người về sau có đến nhà tôi, giúp tôi xử lí rất nhiều việc…tôi lúc đó có một chút hoài nghi cô, giọng điệu không được tốt cho lắm, thật sự xin lỗi cô, tôi cuối đầu xin lỗi cô.”
Vừa nói ông ta vừa cuối đầu, tôi sợ hãi nhanh chóng né ra: “Đừng, đừng, đừng, ông là bậc cha chú, tôi không nhận được, tuyệt đối đừng cúi đầu trước tôi, tôi không được, không được…”
Ông ta lấy ra một phong bì đỏ và nói: “Tôi không kịp gửi tiền để báo đáp cô, lần này nó được gửi tới đặc biệt, tôi không biết ba mươi triệu đồng có đủ hay không.
Đúng rồi, tôi đã nghe theo lời cô, làm nhà tôi trở thành một quán ăn sáng, cả vợ và con gái tôi đều phụ giúp công việc và việc kinh doanh rất tốt, sức khỏe vợ của tôi ngày càng tốt hơn rồi, con gái tôi sau sự việc này cũng đã học tốt hơn, cảm ơn cô vì tất cả.”
“Nếu như muốn thỉnh các đồ vật để tụ tài lộc trong nhà và hóa giải tà khí thì có thể tìm gặp anh của tôi, tôi không làm gì to tát, không thu phí.”
Tôi vừa nói vừa đi về phía chỗ có tay vịn của cầu thang.
Ông già nói rằng vì tôi không cần tiền nên ngày nào ông ta cũng đem đồ ăn sáng đến nhà tôi, dù sao, ông ta cũng phải đi ngang qua cửa nhà tôi để tập thể dục buổi sáng.
Giờ nhà tôi sôi động hẳn lên, ngày nào ông lão Trần làm thuê dài hạn cũng đến làm việc, mở cửa, quét nhà, quét dọn sàn từ trong ra ngoài, mua rau về rửa rau; bà lão bẩn thỉu mở một tiệm thuốc và thỉnh thoảng ghé thăm các khu phố; bố tôi mỗi ngày đến công viên bờ hồ tập thể dục và sau đó quay về trông cửa hàng.
Anh trai tôi có thể học xong hai tháng cuối cùng rồi tốt nghiệp, còn tôi không có việc gì ngoại đợi hai bảo bối ra đời…những ngày như vậy không thể nào tốt hơn được nữa.
Tất nhiên, cũng có những chuyện phiền phức không thể tránh khỏi, cô Lâm không có việc gì liền đến tìm anh trai tôi, mặc dù mười lần có đến chín lần không tìm được, nhưng điều đó không ngăn cản cô ta quấn lấy tôi trò chuyện.
“Cô có biết bệnh viện Đại Thành không?”
Cô Lâm cười bí hiểm.
“Lại là địa điểm nằm trong top mười nơi bị ma ám đúng không?’ Tôi đang bưng một ly đậu nành nóng, cũng không hứng thú mấy.
“Đúng vậy! Nhưng nơi này…hehehe, nhưng có nhiều người sống ở nơi bị ma ám, Từ Bảo Trân hiện đang ở đây.”
“Ý cô là gì?”
Tôi bối rối hỏi.
“Đó là viện điều dưỡng! Người sống ở trong đó có bệnh về thần kinh!”
Bệnh viện tâm thần? Tại sao cô ta lại vào viện tâm thần? Cô Lâm chế nhạo: “Tòa Hải Yến các người đã phát hiện ra xác chết của một nam một nữ đúng không? Mặc dù người ta nói rằng đó là do một kẻ giết người biến thái làm ra, vả lại cô Từ có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, nhưng cô ta là người đã treo giải thưởng, trách nhiệm này không thể trốn tránh được…nhà họ Từ đã đã đưa cô ta vào viện tâm thần…lừa gạt lấy giấy chứng nhận bệnh tâm thần!”
Tôi hiểu rồi, những năm nay giấy giám định tâm thần tương đương kim bài miễn tội chết, nếu gặp phải người bệnh tâm thần giết người, bắt cóc trẻ con cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo! Quá nhiều kẽ hở pháp lý.
Để che đậy mọi việc và bảo vệ Từ Bảo Trân, nhà họ Từ đã gửi cô ta đến đó để nghỉ ngơi, sau một thời gian bác sĩ cấp giấy xác nhận.
Từ Bảo Trân đã được bãi bỏ nhiều trách nhiệm.
Việc lấy giấy chứng nhận tâm thần hiện nay có phổ biến không? “Anh cả đang xử lí chuyện nhà cô ta rồi, cô phải giữ bí mật nhé.”
Cô Lâm là người không thể giấu được chuyện: “Nghe nói bệnh viện Đại Thành này có tỉ lệ tử vong rất cao! Và ở đây rất ám ảnh!”
“Đừng nói vậy, nếu nó bị ma ám vậy tại sao lại có bác sĩ và bệnh nhân xung quanh?’ “Này…đây là điều tôi muốn nói với cô.
Tôi nghe nói rằng nhân viên làm việc ở đó sẽ đối với bệnh nhân nữ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.