Hẻm Guá Phụ trong đêm khuya vẫn bộ dạng đó, trong căn nhà cũ nát đang phát đèn màu đỏ mờ ảo.
Không khí ngột ngạt trong con hẻm chật hẹp, thoang thoảng hơi thở nhẹ nhàng lúc có lúc không trong không khí.
Giống như có người thủ thỉ trong gió đêm, xúi giục người ta bước vào cửa nhà thấp bé nguy hiểm.
Những người phụ nữ đó vẫn đứng trước cửa căn nhà cũ nát, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, nhả khói thuốc ra, đưa móng tay được sơn màu đỏ tươi ra nói gia trả giá với người qua lại.
Tôi dìu anh của tôi đi vào trong, một người phụ nữ đưa tay ra kéo tay nải túi xách của tôi, cười nói: “Đến chỗ này của tôi, bao trị trăm bệnh bó…”
“Buông ra!”
Tôi chau mày hô lên một tiếng.
Người phụ nữ đó bất mãn mà buông tay ra.
Cảnh tượng đó rất hay gặp.
Khi đi ngang qua tòa nhà tôi từng bị bắt, ánh sáng đỏ xuyên qua cửa sổ hẹp, không biết lại là người ma ở đâu đến.
Cái sân trống nhỏ của Trình Ôn Diệu đã che cánh cửa cũ nát, tôi còn chưa vô trong, đã nghe được âm thanh xào bài mạc chược.
“Đáng ghét quá, tiền đã bị ông thắng hết rồi! Không đánh nữa không đánh nữa, cũng không biết chừa lại một ít tiền tiêu vặt cho tôi nữa!”
Tiếng cười mắng lớn của một người phụ nữ.
Tiếng cười phóng đãng của Trình Ôn Diệu truyền lại: “Không sao, không có tiền cũng đừng căng thẳng, chỉ cần tối nay bà ở lại, thì coi như đã trả tiền thôi.”
Cả mặt tôi tối lại, Trình Ôn Diệu rốt cuộc là người như thế nào! Ông ta nói bản thân làm một lần đều được hai mươi triệu, nhưng tiền của ông ta dùng vào đâu hết rồi? Ông ta rốt cuộc tại sao lại phải sống ở đây chứ? Có nhiều tiền như vậy, muốn cái gì mà không có chứ, tại sao lại khăng khăng chọn nơi tầng lớp thấp hèn nhất của xã hội để sống chứ? Vẻ mặt tôi đều đang do dự, rất không muốn đẩy cửa vào, sợ thấy một số cảnh bỏng mắt.
“Ông ta giúp người ta khử độc, độc tố bên trong cơ thể của bản thân cần một hoàn cảnh sống tương tự để từ từ tan ra, cho nên âm khí ở đây là một môi trường rất tốt, có thể giúp ông ta từ từ thải độc trong cơ thể ra ngoài, mà sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn cho người xung quanh.”
Giang Lãnh giải thích với tôi.
Thì ra là như vậy…xem ra anh ta làm việc cũng khá cẩn thận chứ.
Đứng ngay trước cửa nhà ông ta, tôi thật sự…thật sự muốn mắng người.
Trong nhà lộn xộn như vậy, còn có thể dựng được một bàn mạc chược, ba người phụ nữ trung niên đang cùng ông ta đánh mạc chược.
Ông ta thấy tôi đứng trước cửa nửa ngày trời, đột nhiên nhảy lên nói: “Cô, cô, cô, cô…sao cô lại đến đây? Anh ta…”
“Anh ấy cũng ở bên ngoài.”
Tôi đã liếc mắt qua, Trình Ôn Diệu chỉ sợ có Giang Lãnh.
Ông ta hết hồn, lập tức đuổi những người phụ nữ kia đi, sau đó nhanh chóng dọn dẹp căn nhà.
Những người phụ nữ trung niên bất mãn mà trợn mắt nhìn tôi nói: “Làm gì thế, làm gì thế, cô là người gì chứ, vừa đến là làm ra bộ dạng nữ chủ nhân đuổi chúng tôi đi?”
“Mấy người im miệng đi, cô ấy chính là bà nội của tôi! Đi nhanh đi, ngày khác chơi tiếp!”
Trình Ôn Diệu như gà mắc đẻ mà đuổi mấy người phụ nữ trung niên đó đi.
Giang Lãnh đứng trong khuôn viên nhỏ cũ nát đó của ông ta, Trình Ôn Diệu vội khấu đầu hỏi: “Đế quân đại nhân tại sao lại đích thân đến rồi…”
“Trị thương.”
Giang Lãnh nhìn anh của tôi.
Trình Ôn Diệu khó khăn nói: “Lần trước độc mà tôi hít phải quá nặng, còn chưa hết nữa…”
“Vết thương nhỏ thôi mà.”
Giọng điệu của Giang Lãnh rất lạnh lùng.
Giọng điệu này là không thể thương lượng mà, Trình Ôn Diệu chịu khó qua đây kiểm tra cho anh của tôi, nhìn thấy thật sự là chuyện nhỏ, anh ta mới thở phào nói: “…Cũng hên loại độc này không lợi hại, loại lần trước của bố cô quá nguy hiểm rồi, hại đến tôi bây giờ còn chưa hồi phục được nữa…”
“…Ai tin? Tôi thấy cuộc sống của ông sống rất thoải mái mà.”
Tôi trợn mắt nhìn.
“Không thoải mái tí nào! Loại độc đó quá mạnh rồi! Có lẽ chắc phải mất nửa năm mới tan hết độc…”
Ông ta lấy dụng cụ trị liệu ra để xung quanh anh của tôi.
Anh của tôi nghĩ lại cũng phát sợ mà hỏi: “Sao thế? Độc tố vào cơ thể còn có loại tác dụng phụ này sao? Ông đừng dọa tôi mà, tôi còn chưa dùng được bao nhiêu lần…”
Trình Ôn Diệu ngây người ra một hồi, cười đến ôm bụng ngồi xổm xuống đất.
Tôi cạn lời mà nhìn anh của tôi: “Anh còn có tâm tư lo lắng cái này…tính mạng quan trọng hơn được không?”
“Không không không, cái này còn quan trọng hơn tính mạng…rốt cuộc cái này có phải không, ông đừng chỉ lo cười thôi được không!”
Anh của tôi rất lo lắng mà hỏi.
“Không…không phải…”
Trình Ôn Diệu cười đến đau bụng: “Tôi chỉ sợ độc sẽ lây qua cơ thể đối phương mà thôi, loại độc nhẹ của anh thì sợ gì chứ, không sao đâu.”
Anh của tôi thở phào, đuổi tôi ra ngoài: “Đi ra ngoài đợi đi, ở đây chỗ nhỏ như vậy, ngột ngạt muốn chết, đừng cản trở tụi anh.”
Chắc anh ấy không muốn tôi thấy cái gì đó? Anh của tôi cũng có tà niệm sao? Người vui vẻ lạc quan như anh ấy, chắc có lẽ không có nhiều tà niệm lắm? Nhiều lắm thì chơi trò chơi bị đồng đội ngu như heo chơi khăm thôi, mắng một trận rồi thôi, trong gương chắc có thể sẽ phản chiếu ra tà niệm của anh ấy chính là một những tiếng chửi thề? Tôi suy nghĩ lung tung mà đi đến kế bên Giang Lãnh, anh đang để tay sau lưng mà ngắm mặt trăng trên trời.
Cuối xuân đầu hạ.
Bất tri bất giác tôi đã cùng anh trải qua bốn mùa.
“Giang Lãnh…vậy trong bệnh viện đã xảy ra chuyện gì?”
Anh chua mày, lắc đầu nói: “Nhân vật quan trọng chưa bắt được, anh phát hiện có vài nhân viên trong đây bị mấy con ma nhập hồn, tầng hầm của bệnh viện có pháp trận, có thể là một nơi luyện hồn, ở đây bị người ta cố ý thiết kế, cố ý dựa vào núi nghĩa trang tại ngọn núi, thu hút toàn bộ oan hồn đến đây luyện, còn có âm tà, thăm dò, có xuyên tâm sát, khiến bệnh nhân ở đây càng ngày càng nghiêm trọng, bị bọn họ lấy mất một nửa sinh mạng, biến thành trạng thái mơ màng, người nhà còn tưởng cách trị liệu có hiệu quả…”
Anh than thở một hơi, Chầm chậm mà nói: “Lan Lăng, tuổi thọ của người phàm có hạn, không phải ai cũng có linh tính có thể tu thành chính đạo, cho nên…người nghĩ trăm phương ngàn kế bước vào tà đạo ngày càng nhiều.”
Tay nắm tay áo anh, gật gật đầu: “Ừ, anh có nói qua, cho nên anh mới bận như vậy, đúng không?”
Anh điềm tĩnh mà mím môi, nói: “Chuyện của bệnh viện này có lẽ cần dùng đến sức mạnh của trần gian, ta phải đi nhà họ Thẩm một chuyến, ta…”
Anh sao? “Nghe đến nhà họ Thẩm thì cả mặt em buồn hẳn nhỉ?”
Anh cười nhỏ một tiếng.
“Không có không vui, chẳng lẽ em phải vui sao…em làm sao thế được?”
Anh do dự một hồi, có chút vô phương mà nhìn tôi nói: “Xét tình hình trước mắt, người ta tin tưởng nhất là em, nếu như ta cần em nỗ lực làm vài việc, em có chê phiền phức không?”