Editor: Ann
Giang Chu cười, nhét cốc Coca lạnh vào tay tôi, giọng điệu bất đắc dĩ: “Giờ em mới nhận ra.”
Tôi uống một ngụm Coca lạnh, mang theo khí lạnh đi-ô-xít các-bon xuống dạ dày đấu đá lung tung.
Vốn định cảm khái thế mà anh còn kiêm cả chức diễn viên, nhưng ai biết khi mở miệng lại phát ra tiếng: “Ợợ.”
…… Tôi thật muốn khiến bản thân chết đuối luôn ở trong cốc Coca này.
11
Bộ phim kết thúc, bác sĩ Giang đưa tôi về nhà.
Tàu điện ngầm không còn chuyến, xe bus cũng ngừng chạy, bác sĩ Giang không lái xe, anh nói hôm nay là ngày hạn* của anh ấy.
*kiểu ngày xui xẻo, sợ gặp tai nạn á
Tôi vốn định bắt xe, tay vừa nâng lên lại bị anh ngăn lại.
Bác sĩ Giang có một đôi mắt rất đẹp, khi anh ấy cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt kia bỗng rực rỡ lấp lánh.
“Nơi này cách nhà em không xa, đi bộ về thôi.”
Tôi rơi vào trong đôi mắt kia, ngơ ngẩn gật đầu, còn chưa lấy lại tinh thần.
Con người đúng là nhìn bằng thị giác động vật, đặc biệt là loại người như tôi.
Nếu là người con trai khác nói lời này, có lẽ tôi sẽ hơi hoài nghi anh ta có phải người gian xảo không, nhưng bác sĩ Giang nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy anh ấy thật lãng mạn.
Màn đêm, ánh trăng, ánh sáng vàng từ đèn đường, gió đêm hiu hiu thổi.
Có vẻ như mọi thứ đều rất tuyệt.
Chỉ là……
Mười phút sau, đột nhiên có mưa rào và sấm chớp, hai chúng tôi không có chỗ nào để tránh mưa, cũng chẳng bắt được chiếc xe nào, tìm không thấy mái hiên, ở làn đường đi bộ bị xối ướt như chó.
Nhìn làn váy ướt dầm dề, tôi than thở trong lòng, vẻ đẹp lãng mạn khi đi dưới ánh đèn đường đã nói đâu rồi?
Giờ phút này, anh ấy cũng bất chấp kiêng kị, lôi kéo tay của tôi chạy như điên nửa con phố mới tìm được một mái hiên nơi có thể tránh mưa.
Nhìn qua có vẻ Bác sĩ Giang rất là áy náy.
“Không thì, anh đưa áo sơ mi cho em mặc?”
Tôi sợ tới mức vội vàng từ chối.
Áo sơ mi của anh cũng ướt đẫm, cho tôi cũng vô dụng.
Lại nói, nếu đưa áo sơ mi cho tôi, anh ấy cởi trần chạy như điên ở trên đường…… Không được hay cho lắm.
Bác sĩ Giang bắt đầu đặt xe ở trên điện thoại, không biết có phải cố ý không, anh đứng chắn trước người tôi, thay tôi chặn những làn gió thổi tới.
Cũng phải qua hơn mười phút xe mới đến.
Hai tay của bác sĩ Giang che trên đỉnh đầu tôi, thay tôi che mưa, sau đó đưa tôi qua đường và lên xe.
Nhưng thực tế, hành động che mưa kia thà không làm còn hơn, tất cả giọt nước mưa lạnh băng đều theo cánh tay anh ấy lọt vào cổ áo tôi.
Trên đường về, chúng tôi đều im lặng không như trước.
Điện thoại của tôi sắp hết pin rồi, chỉ có thể im lặng ngồi ngây ngốc, ngược lại là bác sĩ Giang, cả đoạn đường vẫn luôn cầm di động gõ chữ.
Tôi chua chát nghĩ, có thể là đang nói chuyện phiếm với cô y tá xinh đẹp nào đó không?
Tại một ngã tư nào đó, tài xế đột nhiên rẽ ngoặt khiến tôi bị văng đến bên cạnh bác sĩ Giang.
Trong khoảnh khắc đó, ngoài ý muốn tôi thấy nội dung trên màn hình của anh ấy.
Không phải tôi cố ý nhìn lén, nhưng thị lực thật sự quá tốt.
Bác sĩ Giang vừa mới gửi hai tin nhắn đi, đúng lúc bị tôi nhìn thấy:
“Anh ra ý tưởng đi bộ ở đường mà không nhìn dự báo thời tiết sao?”
“Còn có, áo sơ mi trắng của tôi bị mưa làm ướt, có bị lộ gì không?”
12
Tôi sững sờ hai giây, sau đó làm như không thấy gì mà thu hồi tầm mắt.
Nhất định Bác sĩ Giang đã biết tôi thấy lịch sử trò chuyện của anh ấy, bởi vì…
Trong lúc tôi vô tình quay đầu nhìn, mặt người này có một vệt ửng hồng đến tận mang tai.
Kế tiếp bầu không khí có hơi gượng gạo.
Anh ấy không nói, tôi cũng không nói, một đường giằng co mãi đến khi xe taxi dừng ở cửa nhà tôi.
Tôi thề, rõ ràng tôi nghe thấy tiếng bác sĩ Giang thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Người này nhanh chóng vượt qua tôi tranh thanh toán tiền xe, sau đó mới xuống mở cửa xe, hành động liền mạch dứt khoát.
“Đi thôi, anh đưa em về.”
Tôi gật đầu, cảm thấy buồn cười.
Tôi vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên khi thấy Giang Chu.
Đó là lần đầu tiên tôi ăn trúng phải nấm trúng độc, tuy xuất hiện các loại ảo giác nhưng nửa gương mặt đeo khẩu trang kia của Giang Chu vẫn thấy rõ ràng, rơi vào tầm mắt tôi không hề mang theo chút ảo giác nào.
Tôi nhớ rất rõ.
Bởi vì, lúc đó tôi còn cảm thấy mình là một đóa hoa hồng đỏ mỏng manh, trong khoảnh khắc thấy Giang Chu, trong đầu tôi rõ ràng hiện lên một câu:
“Người này đẹp trai như vậy, mình nhất định phải trồng trong chậu hoa nhà anh ấy.”
Nếu không thì thật đúng là xin lỗi vẻ đẹp mảnh mai khiến người thương tiếc này của tôi rồi.
Hơn nữa, lần đầu tiên nằm viện, Giang Chu cho tôi một ấn tượng khắc sâu rằng: Chính là vị bác sĩ ít khi nói cười lạnh lùng cấm dục.
Vừa nhìn là cảm thấy có thói quen ăn ở sạch sẽ, không dính khói lửa phàm tục.
Nhưng hiện tại xem ra, lại vẫn có điểm đáng yêu.
Bây giờ tôi cũng có chút tin tưởng câu nói kia của anh ấy: “Không có người yêu cũ nào”.
Giang Chu đưa tôi đến trước cửa nhà.
Anh sờ sờ chóp mũi, vóc dáng thon dài khuất dưới ánh đèn: “Mau trở về đi thôi.”
“Vâng.”
Tôi đáp lời, nhưng vẫn còn có điều thắc mắc.
Cảm xúc này không thể giải thích được, tôi thấy anh định đi bèn vội vàng mở miệng, tìm lời để nói.
“Bác sĩ Chu, nam quỷ đẹp trai trong phim kia, đúng là anh diễn?”
Nhắc tới chuyện này, anh ấy cười: “Cam đoan không phải giả.”
Lại hiếm khi giải thích thêm hai câu: “Đạo diễn của bộ phim kia là bạn của anh, gạt anh đến làm cameo* nam quỷ, kỳ thật suất diễn không nhiều lắm.”
*Cameo là vai diễn khách mời, ý chỉ sự xuất hiện ngắn của một diễn viên nào đó trong một bộ phim, một vở kịch…, Vai diễn này ít lời thoại, ít phân cảnh, cũng là vai diễn không có ảnh hưởng lắm đến mạch phim.
Tôi cố ý tiến lại gần, kiễng chân lên nhìn anh ấy.
Chiều cao chênh nhau 20cm, tôi kiễng chân lên khó khăn lắm mới nhìn thẳng được vào anh.
“Để em nhìn xem, nam quỷ trong phim kia chính là người có khuôn mặt trắng trẻo trông rất tuấn tú.”
Nói xong, tôi lấy hết can đảm ra nhéo mặt anh ấy, trái phải đều đánh giá một lần.
Đẹp trai quá đi mất!.
Ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí tôi có thể thấy rõ từng tấc da da thịt trên mặt anh ấy, từ đốm thâm rỗ hay cả lỗ chân lông thô to, anh đều không có một cái nào.
Chỉ có mỗi quầng thâm mắt là quầng thâm mắt là có vẻ đậm, xem ra là hay thức đêm.
Lấy lại tinh thần, tôi mới phát hiện thời gian mình ngắm nghía đúng là lâu thật, mà trái lại bác sĩ Giang……
Đã bị tôi nhìn đến mức mặt đỏ tai hồng.
Tôi liếm liếm môi, từ từ lùi mũi chân về, nhưng mà, còn chưa đứng vững, bỗng cánh của phía sau lại bị đẩy ra…
Lưng của tôi đụng rất mạnh vào cửa phía sau lưng.
Tôi bị va vào ngực Giang Chu, giây tiếp theo, phía sau vang lên ta mẹ đặc làm ra vẻ diễn kịch ngữ khí:
“Ôi trời, vốn dĩ mẹ chuẩn bị đi đổ rác, hai người cứ tiếp tục……”
Cái gáy tôi bị đập đau đớn, cũng thuận thế đâm vào ngực Giang Chu, tôi thầm chửi thề trong lòng.
Đổ rác?
25 năm qua, mỗi khi nhà tôi có rác, lúc tôi còn bé thì là bố tôi đổ, khi tôi lớn lên lại là tôi đi đổ, khi tôi và bố đều không có ở nhà, mẹ tôi sẽ chỉ huy chú chó Lông Vàng trong nhà mong nó đi đổ giùm.
Dù sao tuyệt đối không phải là mẹ tôi.
Tôi chôn mặt ở ngực Giang Chu, dưới đáy lòng lặng lẽ hừ một tiếng.
Tất cả đều là lừa đảo!
13
Hôm đó, Giang Chu gần như là chạy trối chết.
Người này do dự vài giây rồi nhanh chóng đẩy tôi ra, nói với giọng khàn khàn rằng bỗng nhiên nhớ tới trong nhà còn có việc, sau đó vội vàng rời đi.
Có thang máy mà không vào, anh ấy trực tiếp đi vào cầu thang bộ.
Theo tiếng bước chân càng lúc càng xa của anh ấy, tôi vội vàng ấn vân tay mở cửa.
Đúng như dự đoán, ngay lúc cánh cửa vừa mở ra, mẹ tôi lảo đảo suýt ngã ra đằng sau.
Tôi vươn tay ra đỡ bà, cười với vẻ mặt ôn hoà: “Đi vào đã rồi nói sau đi.”
Vì vậy, đêm nay nhà tôi phá lệ mở một cuộc họp mặt gia đình.
Chủ đề họp mặt là…… Chọn rể cho tôi.
Mẹ tôi nói, bác sĩ Chu dịu dàng chu đáo và chất phác, vừa thấy chính là tác phong tốt đẹp, sau khi kết hôn cũng sẽ không lăng nhăng về chuyện nam nữ, hơn nữa công việc cũng ổn định, còn đi làm kiêm chức để kiếm thêm tiền, quả thật cực kỳ đáng tin cậy.
Tôi gật đầu phụ họa, bác sĩ Chu thật sự rất đẹp trai, hơn nữa, lấy kinh nghiệm từng yêu đương nhiều năm của tôi, chắc chắn anh ấy có ý với tôi.
Mẹ tôi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhìn không phản bác lại, quay đầu nhìn về phía bố tôi, người từ đầu đến giờ không nói một lời nào, sau đó dùng khuỷu tay đẩy ông một cái.
“Đến lượt ông phát biểu đấy.”
Bố tôi nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi lắc đầu thở dài.
“Tôi chỉ muốn tìm con rể, không phải tìm con trai, hai người muốn cho bác sĩ Giang nhà người ta sửa thành họ của tôi làm gì?”
……
Chúng tôi im lặng một lúc, sau đó đỏ mặt cãi lại: “Chuyện này không quan trọng, nói về cảm nhận của ông trước đi.”
Bố tôi đối với bác sĩ Giang không có ý kiến gì, chỉ là còn nhớ mãi không quên Thư Ngạn mà thôi.
Tôi lấy một nắm hạt dưa lên và nhún nhún vai.
“Chuyện này bố vẫn nên chết tâm đi, tên Thư Ngạn như búp cải trắng này có khi đã bị heo ăn mất rồi.”
Bố tôi khiếp sợ: “Ai xuống tay nhanh như vậy?”
“Là con gái nuôi của bố, Hà Du Du.”
Tuy nhiên, đây chỉ là do tôi đoán, cả hai người đó còn chưa công khai mối quan hệ của mình, nhưng tôi phát hiện ra Wechat của hai người này có chỗ không bình thường.
Đầu tiên, hai ngày gần đây Du Du bắt đầu đăng các bức ảnh hẹn hò khác nhau, từ trong các ảnh chụp lộ ra một góc áo có thể đoán được người đó là đàn ông.
Hơn nữa, trong một bức ảnh chụp có một góc áo màu nâu đất, đến chết tôi cũng sẽ không quên.
Còn có….
Liên tiếp trong hai ngày, số bước chân vận động của hai người này trong Wechat đều gần sát nhau trên bảng xếp hạng bạn tốt của tôi.
Nếu nói bọn họ không có gì mờ ám với nhau thì kẻ ngốc cũng chẳng tin.
Tuy nhiên, sau khi nghe nói Thư Ngạn đã bị Du Du tóm được thì bố tôi đã cảm thấy yên tâm.
Người này vừa vừa uống trà vừa cảm thán, hóa ra là thích Du Du, trách không được chướng mắt con.
Tôi:……
Tôi cũng không cảm thấy được anh ta thích thì tốt chỗ nào, anh ta trông như cái chậu hoa vậy.
14
Có một số việc đúng là không nên nhắc mãi, đêm hôm trước vừa mới nói về chuyện của Du Du và Thư Ngạn xong, ngày hôm sau bọn họ đồng thời thông báo trên vòng bạn bè.
Một bức ảnh chụp chung với dòng trạng thái: “Chúng ta”.
Du Du còn ghê tởm hơn, cô ấy không thèm cảm ơn tôi là bà mối đã lấy thân thử độc giúp cho hai bọn họ được gặp nhau, ngược lại ở phần bình luận trắng trợn bày tỏ với mẹ tôi:
“Cảm ơn mẹ nuôi đã cho con nấm, để con có cơ hội gặp được tình yêu.”
Tôi bình luận ở dưới gầm lên giận dữ: “Cái nhân duyên đó là tớ phải lấy thân thử độc mới kiếm được, cậu cảm ơn mẹ tớ làm cái quái gì!”
Qua hai phút sau, Du Du không trả lời lại tôi.
Lại nhìn kỹ, bình luận đã bị xóa.
Đúng là chị em tình thương mến thương.
Đêm đó, đôi bạn trẻ đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt rủ tôi đi hát K, tôi từ chối, nhưng lời từ chối lại không có hiệu quả.
Tôi bị Du Du lôi ra ngoài từ trong nhà, ở phòng thuê trong KTV làm bóng đèn điện cả đêm điện.
Mà lí do cô ấy tìm tôi cũng rất đơn giản:
Cô ấy ngại ngùng.
Tôi nuốt xuống lời thô tục đã đến bên miệng lại, thôi nhịn vậy.
Được rồi, đôi tình nhân nhỏ vừa mới quen nói tóm lại là vẫn còn xấu hổ e dè với nhau.
Làm chị em, cái bóng đèn này đương nhiên do tôi đảm nhiệm rồi, tối nay sẽ thắp lên để chiếu sáng cho hai người bọn họ.
Nhưng mà……
Đã nói ba người không say không về mà giờ hai người này hôn nhau đến mức môi cũng sắp tróc da đến nơi, còn tôi vẫn ngồi ôm bình rượu ở kia tự đổ xúc xắc xem cuối cùng là thua uống hay là thắng uống.
15
Tôi cầm chai rượu tử nhìn chằm chằm hai người bọn họ một lúc lâu, cuối cùng cũng chán nản.
Cái gì thua uống thắng uống, có đối tượng nào để uống cùng đâu.
Có đối tượng ở bên cạnh để ôm với gặm đâu.
Ta ngược lại nhìn về phía màn hình, nhưng mà, giờ phút này ca từ lại cũng rất hợp với tình hình:
“Náo nhiệt luôn là người khác, còn tôi ở sau microphone che giấu tâm tình của mình……”
Tôi im lặng hai giây rồi ném cây microphone vừa mới cầm đi.
Sau đó tiếp tục uống rượu.
Mãi đến khi bàng quang sắp nổ tung rồi tôi mới lảo đảo lắc lư đứng dậy ra cửa để đi WC.
Thật ra trong phòng cũng có WC, nhưng tôi muốn ra ngoài để hít thở, không khí trong phòng lúc này nồng nặc mùi chua lòm của tình yêu, không thể nào thở nổi.
Sau khi ra khỏi phòng WC, tôi đứng ngắm nghía mình ở trước gương.
Nhìn thế nào cũng được coi là tiểu mỹ nữ có ngũ quan đoan chính, sao lại lưu lạc biến thành bóng đèn cô đơn lẻ loi thế này.
Sau đó, không biết vì sao, tự nhiên tôi lại nhớ tới bác sĩ Giang.
Nhớ tới gương mặt kia, đêm đó áo sơ mi trắng của anh ấy bị ướt …… Cồn trong cơ thể lại bốc lên tức thì.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Thậm chí, ngay sau đó, từ trong gương vậy mà tôi lại thấy khuôn mặt của Giang Chu.
Tôi nhíu mày.
Đây là di chứng của nấm độc? Uống rượu nhiều quá cũng có thể xuất hiện ảo giác à?
Tôi dụi dụi mắt, gương mặt kia vẫn còn ở đó.
Lại xoay người, thân hình của Giang Chu đã ở trong tầm mắt.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng giống hệt lần gặp nhau ngày đó, phố với quần tây, ngay cả kiểu tóc cũng không có nửa điểm thay đổi.
Tôi thở dài một hơi.
Có khi đúng là lưu lại di chứng, uống rượu mà cũng sinh ra ảo giác nữa.
Tôi đi về phía trước hai bước, lo liệu có biến thành con rùa rụt cổ không khi có tiện nghi ở trước mặt mà không chiếm lấy, bèn vươn tay ra sờ soạng một chút ——
??
Làn da rắn chắc, sờ vào có cảm giác ấm áp.
Có vẻ như đúng là tôi sờ phải cơ bụng rồi.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy kia, dưới ánh đèn mờ ảo, tôi để ý thấy anh hơi mím môi, khóe môi khẽ nhếch lên, vành tai đã phiếm hồng.