Cô Gái Mang Tên Tự Tại

Chương 11: Gióng trống khua chiêng




Trình Tử Chấp cùng Hứa Tự Tại rốt cục cũng ngưng chiến rồi, bởi vì bọn họ đều bận rộn.
Trình Tử Chấp bận rộn chuẩn bị cuộc thi viết băn toàn quốc, cậu trước tiên phải viết một bài để tham gia vòng loại, được vào vòng trong sẽ phải tham gia đấu bán kết tiếp, cho nên phải chuẩn bị rất nhiều tài liệu; Hứa Tự Tại bận rộn luyện Piano, cô muốn tham gia đoàn biểu diễn đi Châu Phi "Ái Tâm Thiên Sứ".
Chiều tan học, Hứa Tự Tại bị thầy giáo phụ trách văn nghệ gọi đi luyện Piano, Nghiêm Băng vốn muốn đợi cô cùng đi, nhưng Hứa Tự Tại sợ cậu bạn chờ quá lâu, nên bảo cậu về trước đi.
Hứa Tự Tại ở lại trong phòng Piana một lát, cảm thấy đau bụng, không xong rồi! Không phải đau bụng kinh đó chứ? Cô âm thầm hít vào một hơi, buổi trưa không biết còn ăn một que kem, thật đúng là nhà dột gặp mưa rào mà. Hứa Tự Tại cảm thấy một bên bụng đau không chịu nổi, đành phải xin phép thầy hôm khác luyện tiếp. Cô trở về phòng học lấy cặp sách, trong cặp sách chắc vẫn còn mấy miếng băng vệ sinh hàng ngày, có thể tạm thời chống đỡ một chút.
Trình Tử Chấp bởi vì muốn tra tìm một chút tài liệu lịch sử, nên cần đi thư viện quốc gia, cho nên kêu tài xế đưa Vận Chấp và Mỹ Vân về trước. Một mình cậu ở lại trong phòng học đọc sách một lát, đang định đi thư viện thì thấy Hứa Tự Tại trở lại.
Hứa Tự Tại thấy Trình Tử Chấp còn ở trong phòng học, cũng có chút giật mình, thầm nghĩ, cậu ta sao còn chưa đi? Hứa Tự Tại lục tung cặp sách lên cũng không tìm thấy mấy miếng băng vệ sinh kia, hay là lần trước đem cặp sách đi giặt đã bỏ chúng ra mà quên bỏ vào lại? Hứa Tự Tại ảo não, sao chuyện quan trọng thế mà cũng quên cho được hả trời? Cô vô lực úp mặt trên bàn học, hiện tại đau bụng khó chịu vô cùng, cô cần nghỉ ngơi trước một lúc mới đi mua băng vệ sinh.
Trình Tử Chấp đã có một thời gian ngắn không chủ động trêu chọc Hứa Tự Tại rồi, cậu đã nhịn đau hạ quyết tâm, phải nhổ tận gốc cái cây Hứa Tự Tại ra khỏi lòng mình, không thể tiếp tục để một cái nhăn mày, một nụ cười của Hứa Tự Tại ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, không thể để cho cặp mắt của mình cứ vất vưởng xung quanh Hứa Tự Tại mãi. Nhưng bây giờ nhìn thấy cô yếu ớt như thế gục trên bàn, vẻ mặt khổ sở, cậu vẫn là đầu hàng với sự quyết tâm của mình thôi.
Cậu đi tới hỏi thăm: "Hứa Tự Tại, sao vậy?"
Hứa Tự Tại cứ cho là Trình Tử Chấp sẽ không quan tâm mình, mới vừa rồi thấy bộ dạng cậu ta thu dọn sách vở như kiểu muốn bỏ đi. Cô ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, nhìn cậu một cái, xác định cậu không phải là tới giậu đổ bìm leo, mới nói: "Tôi đau bụng!"
"Sao bị đau bụng? Có ăn đồ gì bị hư không?" Trình Tử Chấp nhích tới gần cô, nhíu chặt chân mày, Hứa Tự Tại phát hiện vẻ mặt của cậu còn khó coi hơn mình nữa.
Cô không biết nên nói thế nào với Trình Tử Chấp về việc kinh nguyệt của mình đã tới, chỉ có thể giấu diếm nói, "Dì cả của tôi tới! Quên không mang dù."
Trình Tử Chấp bày ra bộ dáng vò đầu bứt tóc không biết phải làm sao, "Ở nơi đâu?" Cậu nhìn khắp nơi, nhưng không thấy bất kì ai.
Hứa Tự Tại nhìn ánh mắt cậu tìm người khắp nơi, biết là cậu nghe không hiểu, nghiến răng, nói: "Dì cả không phải là người, chính là con gái... con gái,... Ai nha! Cậu mặc kệ đi!" Cô đã đỏ bừng cả khuôn mặt rồi, nhưng vẫn không có biện pháp nói ra khỏi miệng.
Trình Tử Chấp nhìn bộ dáng cô nóng nảy, lại nghe thấy cô ấp a ấp úng giải thích, cũng biết đại khái là đã xảy ra chuyện gì rồi, bèn nói: "Tôi biết rồi, có phải cái kia... cái kia đến rồi, cậu không mang...?" Trình Tử Chấp cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể khoa tay múa chân miêu tả.
Hứa Tự Tại thấy cậu bạn vẽ hình chữ nhật trên không trung, biết cậu bạn đã hiểu, rất lúng túng gật đầu.
Hiện tại trên ti vi, internet, thậm chí ngay cả trên đường đều có quảng cáo băng vệ sinh nên các cậu bé trai từ nhỏ đã biết nó là thứ gì.
Trình Tử Chấp lộ ra biểu cảm khó xử, hiện tại Hứa Tự Tại đau bụng đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, nếu như để tự cô ấy đi mua băng vệ sinh, đó là hành động rất không nhân đạo, nếu như mình giúp cô ấy đi mua, nhưng, một tên con trai đi mua thứ này có phải rất khó coi hay không?
Khi cậu đang lâm vào thế khó xử thì Hứa Tự Tại lên tiếng: "Sao cậu còn chưa đi? Chẳng lẽ muốn ở lại xem náo nhiệt?"
Trình Tử Chấp nói: "Được rồi, tôi lập tức đi!"
Hứa Tự Tại nhìn Trình Tử Chấp chạy ra khỏi phòng học, không cần phải bận tâm hình tượng nữa, giơ tay lau cái trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Cô lấy tay dùng sức ôm bụng, đau đến nỗi muốn lao đầu vô tường cho rồi, xem ra sau này cũng không thể tùy tiện ăn kem ở gần kì kinh nữa. Hứa Tự Tại gục trên bàn không có sức lực để nhúc nhích, Thượng Đế a, ai tới cứu con với?
Khi Trình Tử Chấp đi vào siêu thị liền chạy thẳng tới khu bày đồ chuyên dùng của phụ nữ, cầm lên mấy bao băng vệ sinh thì vội vã đi ra ngoài."Quý khách, ngài còn chưa tính tiền!" Trình Tử Chấp lại lui về, cậu dùng tay che kín nửa bên mặt, nói với nhân viên thu ngân: "Xin lỗi, quá vội vã nên quên." Chị nhân viên thu ngân thấy anh chàng đẹp trai mua đồ cũng cảm thấy thú vị, thuận miệng nói: "Mua cho bạn gái?" Trình Tử Chấp ngại ngần lắc đầu. Nhìn thấy ánh mắt của chị nhân viên này nhìn mình có chút khác thường, Trình Tử Chấp vội vàng sửa lại: "Giúp một người bạn mua, cô ấy không thoải mái, tự mình không tiện đến mua." Nhìn cậu mặt đỏ tới mang tai, chị nhân viên thu ngân chỉ cười mà không nói.
Trình đại soái ca đáng thương ôm một bọc băng vệ sinh đi về phòng học, liếc ngang liếc dọc sợ trên đường bị người ta nhìn thấy.
Hứa Tự Tại vẫn ở trong phòng học, cô cảm giác có chút chán nản. Đứa con gái khác đến cái tuổi này, gặp phải dì cả tới chơi, đều có mẹ ở bên cạnh nhắc nhở chú ý giữ ấm, chú ý nghỉ ngơi...vân vân, mà cha mẹ cô nhiều năm qua đều sống ở nước ngoài, mặc dù bên cạnh có ông bà nội chăm sóc, nhưng ông bà nội dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, đồng thời còn có rất nhiều chuyện khác phải xử lý, cho nên cũng ít thời gian ở bên cạnh cô. Hứa Tự Tại còn nhớ rõ mình lần đầu tiên có kinh nguyệt, lúc ấy nhìn vết máu trên đùi, còn cho là thân thể mình bị thương, bị hù gần chết, sau đó cô bảo mẫu nói, "Không sao đâu, đây là hiện tượng sinh lý bình thường của cô gái mới lớn!" Cô mới an tâm.
Hứa Tự Tại lại nghĩ tới Ninh Hạo, khi còn bé, chỉ cần có chỗ nào không thoải mái, Ninh Hạo sẽ phồng má thổi hơi cho cô, còn cố ý an ủi cô "Không sợ, không sợ, thổi một chút là đỡ liền!" Ninh Hạo bây giờ cậu đang ở nơi nào? Đang làm gì vậy? Có biết mình đang nhớ cậu lắm không?
Hứa Tự Tại cảm thấy khóe mắt nóng ướt, vừa sờ lên, phát hiện bản thân đang khóc, thì ra là bản thân vẫn tự cho là kiên cường nay lại cô đơn, yếu ớt thế này đây!
Trình Tử Chấp an toàn quay về phòng học, dọc theo đường đi không có ai thấy thật may quá đi! Cậu thở phào nhẹ nhõm.
"Cho cậu!" Cậu cầm một bọc đồ đưa hết cho Hứa Tự Tại.
"Sao thế? Đừng khóc mà!" Nhìn Hứa Tự Tại lệ rơi đầy mặt, Trình Tử Chấp không biết phải làm gì cho phải.
Hứa Tự Tại vốn tưởng rằng Trình Tử Chấp đã đi rồi, không nghĩ tới cậu lại quay trở lại, còn xách theo một bao lớn băng vệ sinh, Hứa Tự Tại lau nước mắt nhìn về phía Trình Tử Chấp, trong ánh mắt bất hảo của cậu bạn có thêm vài phần chân thành, "Chưa từng mua qua đồ này, cũng không biết cậu muốn loại nào, nên mua nhiều loại chút." Cậu xấu hổ chỉ vào túi đồ.
Hứa Tự Tại lúng túng nhìn người và túi đồ trước mắt, cũng quên luôn nói tiếng cám ơn.
Lần đầu tiên, Hứa Tự Tại cảm thấy tên ác ma Trình Tử Chấp thỉnh thoảng cũng sẽ biết thiện lương.
***
Hứa Tự Tại lần đầu tiên đi nước ngoài lưu diễn, tâm tình vô cùng kích động.
Trước khi đi còn nói tạm biệt với Nghiêm Băng, vẫn không quên dặn dò, "Lúc tớ không có ở đây, đừng quên giúp tớ chép bài cho kĩ nha."
Nghiêm Băng nói: "Biết rồi, cậu cứ yên tâm đi đi, tớ bảo đảm giúp cậu ghi chép bài vở đầy đủ!"
"Thật không nỡ rời xa các cậu!" Hứa Tự Tại lẩm bẩm nói.
"Ai nha, đi, đi đi!" Nghiêm Băng đẩy vai cô đi ra ngoài, không ngờ đụng phải người mới vừa tiến vào.
"Rất xin lỗi!" Hứa Tự Tại vội vàng nói xin lỗi, chữ "lỗi" còn chưa nói hết, vừa ngẩng đầu, phát hiện ra người mình đụng vào lại là Trình Tử Chấp, phía sau còn có Quan Mỹ Vân đi theo."Ơ, ai vậy kìa, đi đường không mọc mắt hả!" Quan Mỹ Vân giễu cợt.
Hứa Tự Tại mặc kệ cô ta, cũng không đáp lại, ngược lại Nghiêm Băng thấy bất bình, rối rít nói: "Tự Tại không phải là đã nói xin lỗi cậu rồi sao? Sao không biết tích chút đức cho cái miệng a? " " Nói chuyện thật khó nghe, không sợ đầu lưỡi lên lẹo hả? " "..." Quan Mỹ Vân nghe mọi người đều chỉ trích về phía mình, vội vàng chuyển hướng đến Trình Tử Chấp "Tử Chấp, cậu nhìn bọn họ đi, mới vừa rồi tớ chỉ là muốn đùa một chút thôi."
Trình Tử Chấp nhìn Hứa Tự Tại đã thu dọn xong cặp sách, đứng ở cửa bộ dạng muốn đi. Cũng bất chấp để ý đến Quan Mỹ Vân."Hiện tại phải đi?" Cậu hỏi.
Hứa Tự Tại gật đầu, cô nhớ tới ngày đó cậu giúp cô mua băng vệ sinh cô vẫn chưa nói với cậu một tiếng cám ơn.
"Bảo trọng nhé!" Trình Tử Chấp cười rạng rỡ, "Đừng phơi nắng đen nhẻm nhé, nếu không chính là dân tị nạn Châu Phi chính gốc nha."
Hứa Tự Tại hơi chút suy nghĩ, không nén nổi bực tức, thật là miệng chó không nhả được ngà voi mà. Chẳng qua cô gần đây ăn không vô gầy mất mấy cân thôi mà, đâu có khoa trương như vậy?
"Được rồi, đi thôi! Khi về để cho tôi đụng lại một cái là xong nợ." Trình Tử Chấp nhìn bộ dạng Hứa Tự Tại nhe răng muốn nổi giận không khỏi cảm thấy buồn cười. Vượt qua cô, kéo Quan Mỹ Vân đi về chỗ ngồi.
Biết rõ Hứa Tự Tại không có ở đó, ánh mắt Trình Tử Chấp vẫn theo hướng vị trí quen thuộc của cô ấy nhìn qua, cô ấy đã đi hai ngày rồi, cậu cũng nhớ nhung hết hai ngày, nếu cứ tiếp tục như vậy, vậy thì khoảng thời gian cô rời đi này, cậu vẫn sẽ tiếp tục hành hạ bản thân như vậy sao. Cậu quyết định không thèm nghĩ tớ cô nữa, nhưng cậu lại không khống chế được đầu óc của mình, trong tâm trí từng thời khắc đều vang lên giọng nói, hiện lên bóng dáng của cô. Trình Tử Chấp rất giận bản thân, Hứa Tự Tại rốt cuộc có ma lực gì, bản thân cư nhiên cứ như vậy tưởng nhớ cô?
Quan Mỹ Vân nhìn Trình Tử Chấp lộ ra vẻ không chuyên tâm, nghĩ cậu có thể bị phiền lòng bởi cuộc thi viết văn toàn quốc, liền đề nghị sau khi tan học mọi người cùng nhau đi xem phim, mục đích để cho cậu giảm bớt chút áp lực.
Trình Tử Chấp cũng đang muốn thư giãn một chút, cho nên hai người hẹn nhau buổi tối đi xem bộ phim mới ra rạp được mong chờ đã lâu "Titanic", trong rạp chiếu phim người rất nhiều nhưng không huyên náo, đến xem phim này đa số là các cặp tình nhân trẻ tuổi.
Trong phim một đôi tuấn nam mỹ nữ khiến tất cả người xem đều kinh diễm không thôi, tình yêu của bọn họ quá tuyệt đẹp và đau thương, đặc biệt là thời khắc thuyền bị đắm, cái ôm kinh điển đó làm cho tất cả người xem đều xúc động.
Quan Mỹ Vân kéo cánh tay Trình Tử Chấp, tựa trên vai cậu, nhẹ nói: "Thật hâm mộ bọn họ!" Trình Tử Chấp vỗ tay cô, nói "Tương lai cậu sẽ gặp được tình yêu càng hoàn mỹ hơn!"
"Đúng a, tớ tin tưởng cậu!" Quan Mỹ Vân như con chim nhỏ nép mình lên trên cánh tay Trình Tử Chấp. Trình Tử Chấp ngoảnh đầu đi, cau mày, khẽ cười nói: "Khi nào Mỹ Vân của chúng ta sẽ trưởng thành đây?"
Đi biểu diễn ở Châu Phi, điều kiện tương đối gian khổ, có đoàn viên đã chịu không nổi, liên tiếp ngã bệnh. Theo đoàn tới chỉ có một bác sĩ, căn bản bận không hết việc. Hứa Tự Tại đành phải làm hộ sĩ tạm thời, hỗ trợ chăm sóc bệnh nhân.
Chính cô cũng phải đang chịu đựng nhiệt độ mùa hè nóng bức, liên tiếp mấy ngày ăn không vô bất kỳ đồ gì. Nhân viên làm việc của đại sứ quán sau khi biết được tình huống, đặc biệt đưa tới cho cô bánh đậu xanh và canh hạt sen ngân nhĩ, Hứa Tự Tại lấy chúng phân cho những thành viễn ngã bệnh trong đoàn ăn, trong khi đó bản thân vẫn ăn bánh bích quy và đồ ăn vặt mà cô đem từ Bắc Kinh đến, mấy ngày ngắn ngủn, cô gầy đi rất nhiều.
Cô nhớ tới lời nói mà Trình Tử Chấp đã nói trước khi đi, nhìn lại hình tượng của mình hiện tại, ha ha, thật đã trở thành dân chạy nạn Châu Phi mất rồi. Tiếp tục như vậy nữa, mình khẳng định cũng sẽ bị bệnh, phải nghĩ ra biện pháp, khắc phục những vấn đề này ngay.
Khi mỗi buổi diễn xuất vừa kết thúc, Hứa Tự Tại liền hiệu triệu mọi người vận động một chút, làm cả động tác luyện tập thể dục thẩm mỹ và bài tập luyện tay, tóm lại phải vận động để đổ mồ hôi, quả nhiên, các thành viên trong đoàn đều lên tinh thần hăng say, khẩu vị cũng khá hơn, mấy người ngã bệnh cũng từ từ khôi phục lại. Đoàn trưởng nhìn cô bé mới mười mấy tuổi có thể chịu đựng khổ nhọc, thông minh lanh lợi thế này, hơn nữa kĩ thuật piano còn rất tốt, rất yêu thích, muốn nhận làm đệ tử bèn gọi Hứa Tự Tại tới hỏi, kết quả lại khiến ông sợ hết hồn, "Cái gì? Cháu là con gái của nghệ sĩ Piano nổi tiếng Lâm Phương Vân!" Đoàn trưởng trợn to hai mắt nhìn chòng chọc vào Hứa Tự Tại "Sao không nói sớm a? Chú đối với nghệ sĩ Lâm ngưỡng mộ đã lâu, chỉ tiếc cô ấy đã nhiều năm không xuất hiện ở trong nước."
"Dạ, " Hứa Tự Tại gật đầu "Cháu cũng vậy, lâu rồi chưa gặp mẹ, hiện tại bà đang ở Mỹ"
Đoàn trưởng lúng túng mỉm cười "Vốn muốn nhận cháu làm đồ đệ, hiện tại biết cháu là con gái của nghệ sĩ Lâm, thôi bỏ đi!"
Hứa Tự Tại thấy vẻ mặt thất vọng của đoàn trưởng, vội vàng nói: "Thật ra thì lúc còn rất nhỏ, cháu đã nghe mẹ cháu nhắc tới chú rồi, mẹ cháu nói chú là nghệ sĩ chơi Piano nổi tiếng của nước mình!"
Đoàn trưởng rốt cục cũng tìm về chút niềm tin, "Nghệ sĩ Lâm thật sự nói như vậy?"
"Đúng ạ!" Hứa Tự Tại trịnh trọng gật đầu.
Khoảng thời gian biểu diễn ở Châu Phi này, da Hứa Tự Tại bị rám đen, cũng gầy đi không ít, nhưng may mắn chính là không có ngã bệnh.
Khi trở lại Bắc Kinh, đoàn trưởng lưu luyến cô, "Cô bé à, nếu không phải mẹ của cháu nổi tiếng hơn chú, chú nhất định nhận cháu làm đệ tử chính môn!"
Hứa Tự Tại mỉm cười đáp "Cảm ơn hảo ý của chú, trong khoảng thời gian ở Nam Phi này, cháu đã học được rất nhiều điều từ chú, phải nói rằng chú đã là sư phụ của cháu rồi ạ!" Nghe Hứa Tự Tại nói như vậy, đoàn trưởng tự nhiên cao hứng cười không khép miệng lại được!
Đoàn người nói lời từ biệt ở phi trường.
Trình Tử Chấp mỗi ngày đều tính toán thời gian, Hứa Tự Tại có lẽ đã đến lúc trở lại! Buổi sáng cậu cố ý mặc lên một bộ đồng phục học sinh phẳng phiu, càng lộ ra vẻ cao lớn, đẹp trai.
Trong phòng học mất trật tự, rất nhiều người đều vây lại một chỗ, không cần nhìn cũng biết, tiêu điểm chính là Hứa Tự Tại, làn da trắng nõn của cô bị phơi thành màu hổ phách, người cũng gầy đi rất nhiều, rất phù hợp hình tượng dân chạy nạn Châu Phi mà Trình Tử Chấp giả tượng cho cô lúc trước.
Hứa Tự Tại xuyên thấu qua đám người vây quanh mình nhìn thấy Trình Tử Chấp, cô đột nhiên cảm thấy bản mặt đáng hận trước mặt cư nhiên lại quen thuộc như vậy, mặc dù cách nửa tháng, nhưng không hề thấy mảy may xa lạ, như kiểu ngày ngày có thể gặp mặt nhau ấy. Hứa Tự Tại lắc đầu mạnh một cái, có lẽ đây gọi là âm hồn bất tán!
Hứa Tự Tại lấy những thứ đồ chơi thú vị mình đem từ Châu Phi về tặng cho một số bạn học thân thiết, Trình Tử Chấp nhìn dáng vẻ cô hứng trí bừng bừng, bèn nói giỡn: "Hứa Tự Tại, cậu thật đúng là nghe lời, quả nhiên biến thành dân chạy nạn Châu Phi!" Các bạn cùng lớp xung quanh nghe thấy Trình Tử Chấp nói như vậy, cũng cười theo.
Hứa Tự Tại đang cầm trong tay một chiếc mặt nạ da thú, đang suy nghĩ xem có nên tặng cho Trình Tử Chấp hay không? Đây là món đồ mà cô cùng nhân viên trong đoàn đi dạo trong một thị trấn nhỏ ở châu Phi nhìn thấy, lúc ấy cảm thấy món đồ này quá quỷ dị, trên mặt nạ thoa đủ mọi màu sắc thuốc nhuộm, nhìn qua, như một tên ác quỷ quái ác tóc tai bù xù, nếu như đeo nó vào ban ngày là có thể hù chết người ta. Hứa Tự Tại cảm thấy món đồ này quá hợp với Trình Tử Chấp đi, đều xấu xí và quái dị, không bằng mua tặng cho cậu ta. Lúc ấy mặc dù cho là như thế, nhưng sau khi về Bắc Kinh lại cảm thấy tặng món đồ này cho Trình Tử Chấp thật có chút không phải, dù sao cậu ấy cũng từng giúp đỡ khi cô rơi vào cảnh khốn khó!
Hứa Tự Tại đang do dự, nghe được Trình Tử Chấp nói như vậy, lập tức quyết định, món đồ này nhất định hợp với cậu ta quá rồi.
Cô mỉm cười đi tới trước mặt Trình Tử Chấp, đưa chiếc mặt nạ da thú cho cậu, nói: "Tặng cậu món quà nhỏ, hi vọng cậu sẽ thích!" Trình Tử Chấp nhìn Hứa Tự Tại cười mà lòng cậu có chút nghi hoặc, nhận lấy chiếc mặt nạ, mở ra vừa nhìn, cũng không khỏi sợ hết hồn, bất quá cậu lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh, cười nói một cách du côn: "Hứa Tự Tại, cậu thật đúng là hiểu rõ sở thích của tôi nha!" Cậu đeo mặt nạ lên mặt, đột nhiên đem khuôn mặt mình chuyển hướng đến Hứa Tự Tại. Hứa Tự Tại không nghĩ tới cậu sẽ làm như vậy, bất thình lình nhìn thấy bộ dạng ác quỷ của chiếc mặt nạ ấy, cô thét lên một tiếng chói tai, kéo mạnh áo Trình Tử Chấp.
Hai người cách nhau quá gần, Trình Tử Chấp có thể nghe được tiếng tim đập của Hứa Tự Tại, cậu nhận ra mới vừa rồi cậu thật sự đã làm cô sợ hãi, vội vàng trấn an cô, "Đừng sợ, tôi chỉ đùa với cậu thôi!"
Hứa Tự Tại ôm ngực, kinh hoảng nhìn Trình Tử Chấp, gương mặt tuấn tú của cậu cách cô quá gần, khiến cô không biết làm thế nào để kết thúc trường hợp kinh hoảng này.
Cho đến sau khi Quan Mỹ Vân nhìn thấy chiếc mặt nạ cũng kinh hô lên một tiếng, hai người mới ý thức tới bọn họ cách nhau quá gần rồi, Hứa Tự Tại vội vàng trở về chỗ ngồi, trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.