Nàng dẫn xe đạp đi vào nhà không cần tìm quanh cũng tự thưa ngay đúng người đang đưa hai chân khỏi gầm xe hơi. Ba nàng đang sửa xe cho khách.
- Thưa ba con học mới về!
- Hay quá! Đưa ba cây kềm đi Hằng!
- Có ngay!
Nàng cố tươi tỉnh dựng xe đạp lấy kềm từ hộp dụng cụ cho ba đang sửa dưới gầm xe. Nhà Diệu Hằng là một garage auto khá to, ngày nào cũng có khách đem xe đến ra vào bận rộn. Ông bố vừa sửa với mấy chú thợ khác cười hỏi con gái cưng.
- Hôm nay học tốt không con? – Ông bố lúc nào cũng quan tâm con gái một cách rất nhẹ nhàng.
- Dạ tốt! Anh hai về chưa ba? – Diệu Hằng cố tránh sang chuyện khác sợ ba thấy mình bất thường thôi chứ không thấy xe của anh hai là biết chưa về rồi.
- Nó mới gọi bảo về trễ nữa rồi!
- Bực mình! Lần nào đến phiên anh hai nấu cơm cũng vậy!
Diệu Hằng nói rồi vào nhà thay đồ bắt tay vào nấu cơm tối. Một ngày tồi tệ như thế này lẽ ra nữ chính phải vào phòng nằm khóc vậy mà nàng lại phải lục đục nấu cơm thế này đây.
Nhưng cách nấu ăn giải toả tâm trạng cũng khá lắm. Anh trai luật sư hai mươi bốn tuổi cuối cùng cũng đi làm về…
- Anh xin lỗi! Họp trễ quá mai anh nấu bù cho. – Phong nói trước vì bình thường em gái hay cằn nhằn lắm nhưng hôm nay nàng chỉ nhỏ giọng đáp.
- Dạ không sao!?
Nàng trả lời nhỏ xíu, hiền giọng làm gã anh run lên ớn lạnh.
- Gì mà trả lời ghê vậy? Em bệnh hả?
Phong đi vào bếp thì con nọ ngẩn lên nước mắt nước mũi đầm đìa làm ông anh né mấy bước sợ nha. Diệu Hằng giơ củ hành tây cắt nửa lên…
- Em làm bò xào củ hành đó. Anh hai tắm rồi xuống ăn cơm!
- Nhìn cưng gớm quá!
Ông anh cười chọc rồi đi luôn, nàng cắt và khóc tiếp. Dù sao thất tình phải sống chứ nên nàng sẽ khóc cho hết hôm nay thôi, chỉ một ngày thôi. Sau đó sẽ tiếp tục mạnh mẽ vượt qua hết mọi chuyện.
————-
- Pà cười cái đi trông ghê quá đó Hằng!
- Cơ mặt tui mất dây cười rồi… Xin cho mượn thẻ thư viện! Cảm ơn!
Nàng ngồi làm thủ thư quét thẻ mượn sách không quan tâm đến Thảo ở sau nói chuyện. Bạn thân thất tình dĩ nhiên Thảo phải trông chừng con này làm gì dại dột như trong phim chứ.
Chợt mọi người trong thư viện đều nhìn dồn lại vì hoàng tử của trường vào lựa sách. Thu Thảo như mấy nữ sinh khác ôm má, mắt lấp lánh nhìn Huỳnh Anh Tú. Chính xác phải hỏi vì sao trên đời có một người hoàn hảo như vậy nha?
Anh Tú không những nhất khối về thành tích học tập còn là hội trưởng hội học sinh khối 11. Chưa kể gương mặt baby như thiên thần quá là đẹp trai, nhà lại giàu luôn có xe hơi “xịn” đưa rước nữa. Hoàng tử của trường quả xứng là ước mơ của các cô gái dám mơ mộng.
Và chàng đến với ba cuốn sách dày làm Thảo ở sau Diệu Hằng muốn té xỉu, thế mà Hằng chỉ như cái xác ướp “quá date” cầm lấy sách nói…
- Xin cho mượn thẻ thư viện! Cảm ơn!
Nàng quét thẻ, nhập thủ tục mượn sách ro ro như máy không quan tâm là đang tiếp “hoàng tử”. Lúc đưa lại thẻ nàng còn dặn dò hệt mấy cô thủ thư dặn học trò.
- Đây là bản gốc bạn nhớ giữ kĩ. Tuần sau trường có nhập sách mới cuốn hai nếu có nhu cầu thì hỏi cán bộ quản thư. Cảm ơn!
- Cảm ơn!
Anh Tú cười nhẹ cầm sách đi. Hằng lại ngồi đờ đẫn như con ngốc làm Thảo lắc lắc kích động…
- Cái pà này thất tình đến điên rùi ak. Pà mới nói chuyện với “hoàng tử” đó!
- Là ai? – Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói làm Thảo càng kích động.
- Ôi trời!? Đừng nói pà buồn đến mức hết mê trai nha!
- Ủa? Pà đến từ hồi nào vậy Thảo?
- Nhỏ này mất trí rồi!?! – Con bạn thân quá sức chịu đựng nhưng nàng vẫn không khá nổi.
Nàng cũng không muốn đâu nhưng ai biểu tình cảm bao nhiêu năm chưa nói ra đã bị “bịt” miệng phải có vấn đề mới là bình thường đó.
Khi cô quản thư vào thay, Diệu Hằng đi về ngang qua sân bóng rồi đứng nhìn từ ngoài. Thanh Hải lúc đá banh rất tuyệt, nhiều người cũng hâm mộ lắm. Dù gì tên đó cũng là một trong các hotboy của trường mà.
Mấy con nhỏ cổ động viên bực mình liếc cô gái lại đưa nước cho Hải. Đồng phục lớp 10, chính là cô bạn gái mới nhìn thật rất dễ thương. Và tên đó thấy nàng đứng ngoài này nên hớn hở…
- Êh Hằng! Bạn gái mới của tui nè tên Thuỳ!
- Ờh!
Hằng cũng gắng nhìn, trả lời cho có một cách gượng nhất có thể rồi. Hải cũng không ngại quay sang giới thiệu về nàng.
- Chị đó là bạn nối khố sống chết của anh mà anh kể đó!
- Ah, em chào chị Diệu Hằng – Thùy mỉm cười với bạn thân của bạn trai mình khiến nàng phút chốc thấy thất bại thê thảm.
Cô bé lớp 10 càng nhìn càng xinh hèn gì tên đó chịu liền là phải. Nàng công nhận mình gượng cười hay ghê luôn rồi còn vẩy tay tươi như hoa…
- Tui về trước nha!
- Sao không xem tui tập?
- Hôm nay đến lượt tui nấu cơm. Bye!
Nàng lặng đi mặt buồn ngay. Hải gải đầu nhìn theo thấy hơi lạ vì Hằng luôn xem hắn tập bóng rất hăng say nhưng hôm nay để bộ dáng “chán đời, hết tiền”. Thuỳ chợt níu tay làm tên đó sựt tỉnh vội trở lại tập tiếp.
Diệu Hằng đi lên sân thượng quăng hai hộp cơm xuống đất sau đó ngồi bệt khóc nấc. Rõ ràng Hải có người khác nấu cơm cho rồi nhưng nhỏ vẫn làm hai phần cơm sau đó không có ai qua rủ đi ăn mới nhớ ra. Thật là tệ hại…
Nàng phải ăn cho hết rồi mới về để mạnh mẽ vượt qua. Cơm từ sáng đã nguội nhưng vẫn còn ngon chán, nàng cố ngốn ngốn hết vào miệng đến lúc khóc oà…
- Hức… mình đúng là đồ ngốc mà! Ngốc, ngốc…
Cô nàng lấy muỗng gõ đầu cứ khóc run lên. Bản thân nàng lẽ ra nên quyết đoán một chút, không lơ là để mất cơ hội như vậy đã không phải buồn rồi. Nhưng mọi thứ giờ đã muộn.
Đột nhiên có tiếng sột soạt và cái giọng nói hơi bị quen…
- Là đồ NGU thì có. Bị doạ một lần không biết sợ hả con nhỏ cơm hộp?
- Áh!!!
Hằng nuốt không trôi ngốn cả miệng cơm, lệ chảy vào tim, nín thinh run rẩy nhìn gã Tuấn Kiệt đó. Hắn có vẻ bực mình vì bị phá giấc ngủ. Còn nàng thấy mình tiêu rồi vội nói như muỗi kêu…
- Xin… Xin lỗi!
- Tan trường rồi sao không có thằng nào đến gọi mình về hết vậy? – Hắn tự lẩm bẩm vặn sườn, bốp tay kêu răn rắc.
Gã này lại mặc áo thun khoác ngoài sơ-mi đồng phục trông chẳng giống ai cả lại đầy vẻ côn đồ. Diệu Hằng vẫn ngồi như xác chết thì hắn xoay qua thấy liền nhíu mày…
- Còn chưa chịu đi hả cái con nhỏ này? – Xưa nay đại ca này nói tiếng một không cần nói tiếng hai bao giờ người ta cũng tự chạy bỏ giày nữa là nhưng con nhỏ này gan quá.
- Hình như anh định đi. Cho tui ngồi ở đây ăn hết hộp cơm nha!
Nàng cười cười nói thì hắn càng sùng lên…
- Cái trường này thiếu gì chổ có ghế đá nên thơ sao không ra đó mà ăn. Chổ này của anh đây biết không bé?
- Tui …. Tui chỉ có thể ở đây ăn mà khóc không ai nhìn thôi!
Nàng nói và cắn muỗng tiếp tục sụt sịt. Tâm trạng nàng lúc này đang rất tệ hại nha. Song hắn nhìn cảnh nữ sinh rơi lệ không chút cảm động lại còn… điên lên hơn…
- Đi chổ khác hay muốn ăn đánh hả???
- Không thể đánh con gái nha! – Diệu Hằng chỉ nghĩ ra có thế, dù người có tệ đến đâu cũng không thể đánh con gái.
- Ai anh đây cũng đánh hết trơn! Còn không biến?
Hắn thật bực mình điên tiết cả lên. Tên đầu gấu của trường này xem ra còn tệ hại hơn nàng tưởng rất nhiều nha. Nàng run run cũng không chịu uất ức nổi ngang nhiên trả lời…
- Tui chỉ xin ở lại ăn cho xong hộp cơm thôi mà làm gì “ông” tàn nhẫn vậy? Tui thất tình cố ăn và khóc cho hết một lần thôi có thèm muốn lên chổ này lần nữa đâu. Ông tưởng là học sinh lưu manh cá biệt thì ông là vua chắc?
Diệu Hằng tức quá nói bừa rồi sựt tỉnh tự bịt miệng. Nàng vừa tạo con đường chết cho mình rồi.
Mặt gã đại ca kia đáng sợ đúng nghĩa kinh khủng luôn. Bản năng cho nàng cảm thấy nguy hiểm nên thò tay vào trong cặp cầm lấy một vật kim loại khi hắn nổi khùng sấn đến…
- Tuyệt! Hôm nay được biết mùi vị đánh con gái ra sao rồi. – Vừa nói nấm tay hắn vừa siết lại nghe răn rắc dọa người.
- Ông mà đánh thì tui mét giám thị đó! – Diệu Hằng nói run rẩy không ra hơi do sợ quá.
- Mét đi! Anh đây còn đang bị kỉ luật mà!
Hỗng lẻ hắn thật ra tay nhưng mặt hắn đáng sợ chắc chắn sẻ xử nàng luôn. Diệu Hằng run lên nhắm mắt rút lấy cây cờ-lê từ trong cặp ra khi hắn nhào đến. Mắt thì nhắm, tay nàng chỉ thuận giơ ngang qua không chủ đích nào khác ngoài tự vệ.
Chẳng ngớ Tuấn Kiệt bị “quất” ngay trán ngã nhào mặt ụp vô ngay hộp cơm trên đất. Nàng sợ quá như mới giết người nên tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, nàng chạy như điên còn không dám nhìn lại phía sau lấy một lần.
Có gã choáng váng ôm đầu ngồi dậy chùi cơm dính mặt rồi chép miệng …
- Vị sườn ngon!
Hắn thật không ngờ mình bị đo đất vì một nữ sinh nhỏ con hơn mình. Và đang bực bội phủi cơm thấy ngay hung khí hại hắn nàng bỏ lại trên đất. Hắn cầm cây cờ-lê kim loại số 14 không khỏi thẫn thờ.
Có loại nữ sinh cấp III nào đi học lại mang theo cái thứ vớ vẩn này không?
Diệu Hằng về đến nhà vẫn chưa hoàn hồn cầu mong mai không có tin Lâm Tuấn Kiệt chết trong trường vì bị một nữ sinh thơ ngây thánh thiện đánh. Giờ thì thất với chả tình, mạng nàng phải lo trước hết rồi!
—————
- Hằng! Êh sao dạo này không qua nhà rủ tui cùng đi học?
Hải chạy chiếc xe đạp thể thao từ sau lên. Con nọ đang bấn loạn sợ đến trường sáng này nên nói không có chút buồn luôn.
- Tui tưởng ông đi với bạn gái!
- Mới quen thôi làm gì đi chung, nhà Thuỳ cũng nghịch đường nhà tụi mình…. Mà pà bệnh hả sao mặt tái mét vậy?
Nàng nghe thế cười như quỉ thật là gượng xấu…
- Có gì đâu!? Ông vào trường trước đi! – Nàng hối Thanh Hải, không muốn bạn thân cũng vướn vào rắc rối như mình.
- Sao vậy? – Hải thấy rất kì lạ nhưng nàng không nói thì biết làm sao hơn.
Diệu Hằng dừng trước cổng ngóng xem rồi mới vào. Và đúng như nàng lo sợ, đám đàn em của gã đại ca nổi tiếng đang đứng kiểm tra mặt từng nữ sinh vào trường. Chả lẽ nàng “die” ở độ tuổi 17 thanh xuân này sao.
Diệu Hằng liều chết cắm đầu đạp xe phóng vào trường. Mắt thấy bãi để xe nàng mừng rơi nước mắt thiếu điều tung hoa ăn mừng thì mọi thứ vui vẻ quá sớm.
Hắn ta bước ra hai tay ung dung trong túi quần, một chân giơ chặn đầu bánh xe của nàng. Diệu Hằng xém tí té ngửa nhìn hắn nhếch mép cười 7 phần tà ác + 3 phần bất lương, nàng sắp biết thế nào là cười ra nước mắt rồi.
- Nhớ ai không, cờ-lê cơm hộp? – Tuấn Kiệt nói không khác gì bạn thân mười năm gặp lại vạn phần nồng hậu chào đón.
- Wa! Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi bạn thân yêu!? Trái đất này nhỏ thiệt ha chắc lần sau chúng mình còn gặp nhau nữa đó, tạm biệt!!!
Nàng bỏ xe nhắm hướng phòng giám thị định chạy tìm con đường sống thì Tuấn Kiệt cười choàng lấy vai nàng. Người nàng dĩ nhiên đơ ra, thấy tay hắn cầm cây cờ-lê số 14 của mình vung vẩy lại càng tái mét mặt mày.
Mọi người nhìn đại ca dắt cô bạn xấu số đi song không ai anh hùng cứu mỹ nhân cả. Dù Diệu Hằng xấu nhưng không thể chết thế này chứ?
Hắn dắt nàng ra vòi uống nước ở góc sân bóng “hoang vắng”. Nàng đứng như sắp bị xử bắn. Tuấn Kiệt cầm cờ-lê trong tay cố cho nàng thấy cục sưng trên trán hắn và nói như bâng quơ…
- Nguyễn Ngọc Diệu Hằng lớp 118 … Ưhm tên nghe hiền nhưng gan to dễ sợ ak!
- Tui… Tui không cố ý đâu!
Nàng nói lí nhí như muỗi kêu làm hắn cố ý lớn giọng…
- CÁI GÌ HẢ? Nghe không rõ nha!
- Ah hic… tui sai rồi xin đừng giết tui!
Nàng quăng cặp xuống đất rồi quỳ lên nó chắp tay thê lương làm gã nọ hết hồn luôn. Hy vọng nước mắt mỹ nhân sẽ động lòng hắn và thoát chết.
Song hắn đi một vòng tay ung dung sau lưng bộ dạng cấp trên nhìn tiện nhân cấp dưới. Diệu Hằng hé mắt ngó hắn có giết người diệt khẩu không thì hắn hỏi…
- Đi học mang theo cái này chi vậy?
Tuấn Kiệt giơ cái hung khí nọ lên. Nàng vội trả lời nhanh nhảu…
- Ak, cái niềng xe đạp của tui hay bị tuột nên mang theo cây cờ-lê 14 để chỉnh con ốc trên cố định niềng đó!
Hắn như hiểu ra nhìn cây cờ-lê mỉm cười biết lí do nó có mặt rồi. Con nọ run run vẫn còn quỳ. Chẳng ai ép quỳ nhưng gã đáng sợ này làm nàng thấy quỳ có vẻ an tâm hơn.
Tên khốn này cũng là hotboy của trường thì phải, trông cũng đẹp trai thiệt nhưng dễ sợ quá không bằng Thanh Hải tí nào cả. Cuối cùng hắn nhìn lại nàng làm nàng run tiếp. Nhưng hắn chỉ đặt câu hỏi…
- Sao không bỏ chiếc xe đó đi cho rồi? – Đối với Tuấn Kiệt đồ đã hư thì nên quăng đi là xong.
- Sao được? Bỏ thì xe đâu đi học. Với lại ba tui hứa lớp 12 sẽ mua cho tui một chiếc xe máy nhỏ rồi
Nghĩ đến chuyện xe cộ nàng bớt căng thẳng thì Tuấn Kiệt như không chấp nhận nổi sự thật gào lên không quên giơ “hung khí” hại mình ra.
- Vậy cô sẽ mang “thứ” nguy hiểm này đến trường cho đến lớp 12 sao?
- Cờ-lê nhà tui có đầy đâu có nguy hiểm gì đâu!? – Diệu Hằng nhanh chóng thanh minh cho sự trong sạch của tất cả cờ-lê vô tội trên đời nha. Song Tuấn Kiệt phản bác ngay.
- “Ngó” trán tui đi rồi hãy nói nó không nguy hiểm nha, cô hai!
Mặt hắn như quỉ satan chỉ tay vào cục u làm nàng co ro nói lí nhí…
- Xin lỗi anh…
Diệu Hằng ỉu xìu sợ chết làm hắn nhìn có chút ý cười. Chuông vào lớp lần đầu vang lên làm nàng cố ngẩn lên tỏ ra đáng thương để giữ mạng sống 17 năm vun đắp cực khổ, tốn cơm gạo của mình.
- Xin anh tha cho tui! Sau này cùng lắm tui không lên sân thương nữa đâu! – Nàng van nài thê thảm hết mức hi vọng hắn ta sẽ động lòng từ bi tha mạng.
Song Tuấn Kiệt chỉ nhìn nàng hỏi đầy tò mò.
- Cơm hộp là cô nấu hả?
- Ừh, Sao vậy? – Diệu Hằng nhíu mày hoài nghi không biết tại sao cơm hộp lại có trong chủ đề này nữa.
- Từ mai trưa mang cơm hộp lên sân thượng cho tui. Còn cái này là tang vật tui sẽ giữ để đảm bảo an toàn cho người khác
Tên khốn đầu gấu nói cái gì làm nàng lùng bùng lỗ tai quá. Hắn vui vẻ cầm cây cờ-lê đi làm nàng vội đứng lên cầm cặp chạy theo sợ tai minh có vấn đề…
- Sao tui phải làm cơm hộp chứ? – Đặc biết là làm cho hắn ta ăn nữa là tại sao đây!?
- Không làm hay không xuất hiện đi tui biết cô học lớp nào rồi đừng có liều mạng với anh đây!? – Tuấn Kiệt xuống giọng không phải dọa chơi nàng.
- Ôi trời, “em” sẽ làm cơm ngon nhất cho “anh” đó!
Tuấn Kiệt nghe xong cười như thích thú cùng cực, nhanh chóng xoay đi với mấy thằng đàn em đang chờ. Còn nàng lê bước về lớp, nước mắt lưng tròng vì yêu đơn phương không có hồi kết, thất tình, gây sự và bị đầu gấu trừng phạt.
Cuộc đời của nữ sinh xinh đẹp bị vùi dập đến thế này là cùng. Chẳng còn biết sẽ còn cái gì tệ hại hơn xảy ra hay không nữa?
#Hết hồi 1#