Gã đại ca đầu sỏ các vụ đánh lộn trong và ngoài trường đứng nói tỉnh như sáo. Hắn bảo nàng đi yêu đơn phương hắn sao? Diệu Hằng đờ đẫn như con ngốc rồi cười phì ra làm hắn hết hồn và sùng lên…
- Dám cười hả con nhỏ này!? – Diệu Hằng cười khinh bỉ như thế hắn không tức cũng lạ.
- Ông có hiểu yêu đơn phương là sao không vậy, “đại ca”?
Tuấn Kiệt hơi đơ ra như bị cô giáo hỏi bài vội vả trả lời
- Thì yêu từ một phía thôi ai mà không biết chứ?
- Cũng đúng nhưng còn có thể là yêu lén không nói ra. Giờ sao tui lại yêu đơn phương ông được khi ông kêu tui yêu ông, mà tui còn sợ ông gần chết đây!
- Cô có chắc là sợ tui không hả? – Hắn nheo mắt nhìn nàng khi hỏi. Chẳng cần hoài nghi thì đích thị nàng to gan lắm rồi.
Diệu Hằng cũng ngẩn nhìn hắn khi gió lướt qua cả hai thật nhẹ. Phải công nhận là vẻ mặt của hắn đáng sợ quá làm Diệu Hằng khép nép nói nhát gan…
- Sợ nhưng tui vượt qua được nỗi sợ đó! – Nói ra còn hơn cô nàng thú nhận nỗi kinh hoàng hiện tại của mình nha.
- Cứ như gameshow “Vượt Lên Chính Mình” hả?
- Mà sao tự dưng chúng ta phải nói về cái chủ đề vớ vẩn này vậy?
Đứng nói chuyện với gã đầu gấu này là bất bình thường lắm rồi lại còn “tâm sự” chuyện tầm phào nữa. Tuấn Kiệt nói giọng khinh khỉnh tay sờ sờ cằm đẹp của mình …
- Người ta không thích cô thì yêu đơn phương tiếp làm cái gì nữa chứ? Chuyển sang yêu thầm người khác đi còn đỡ đau khổ hơn ak.
Hắn nói làm nàng đờ đẫn như con khùng. Tuấn Kiệt nhìn vẻ mặt khù khờ có chút dễ thương của nàng, má hơi đỏ xấu hổ nói có ý mập mờ….
- Đi yêu vài người lí tưởng như anh đây chẳng hạn. Nói … nói chung là mai nhớ nấu cơm đó cờ-lê cơm hộp!
Anh chàng đi luôn mà tự cười hi vọng con ngốc đó biết suy nghĩ nha dù sao đại ca cũng mở lối cho nàng đi rồi. Có điều Diệu Hằng đâu có quan tâm câu sau Tuấn Kiệt nói chỉ ngẩn ra nhìn lên tán cây cao phía trên.
Cứ yêu đơn phương khi người ta không thích mình thì quả là ngốc và tự chuốt khổ vào thân. Tim lại đau nữa rồi, Diệu Hằng rên hừ hự đi lấy xe về nhà luôn không trở lại xem Thanh Hải đá nữa.
———–
- Thảo! Diệu Hằng đâu rồi?
Hải đưa đầu vào lớp hỏi lúc cũng nhìn quanh. Thanh Hải học khác lớp nhưng bạn của nàng đều quen hết. Thảo và 2 đứa nữa cũng ngạc nhiên…
- Ủa? Không phải nó cầm cơm đi ăn với ông sao? – Chuyện Hải và Hằng đi ăn trưa cùng nhau bạn thân đều biết, chỉ không biết gần đây nàng đã đổi đối tượng cùng ăn trưa rồi.
- Tui đâu có ăn với Hằng nữa!
- Vậy thì chịu!? Nó không ăn trưa với bọn này nên không biết đi đâu ăn rồi!
Thanh Hải lại đứng gải đầu vì trước giờ chưa từng phải đi tìm, song tìm cũng không ra Diệu Hằng. Lên cấp III cả hai khác lớp nhưng ngày nào cũng gặp không ở trường thì cũng ở nhà. Gần đây lại còn khó gặp hơn làm tên bạn thấy kì lạ trong lòng lắm.
Diệu Hằng mở cửa nhôm sân thượng thì thấy có gã ngồi chờ rồi. Tuấn Kiệt chỉ biết nhe răng cười giữ vững phong độ vì hôm qua nói với nàng vài điều mắc cỡ. Nàng chỉ trải khăn lấy ra ba hộp cơm nói…
- Hôm nay tui có nấu cả canh cho ông đó!
- Wow! Cơm thật đặc sắc nha!
Mắt Tuấn Kiệt sáng long lanh nhìn hộp “sơn hào hải vị”, nhanh như chớp cầm muỗng tự nhiên như ở nhà ăn ngay. Nàng nói thành thật…
- Tại tui muốn cám ơn ông đã cho tui một lời khuyên để suy nghĩ thông suốt!
- Hả? Tui khuyên gì chứ? – Hôm qua hắn có khuyên câu nào đâu chứ.
Hắn đang cắn con tôm tẩm bột khó hiểu thì nàng nhìn lên trời ánh mắt sáng rực quyết tâm…
- Tui sẽ không yêu đơn phương nữa…. Tui sẽ đi bày tỏ một lần với Hải dù bị từ chối cũng không sao?
Tuấn Kiệt sặc muốn mắc nghẹn con tôm vắt ngang trong cổ họng làm nàng cũng vội đưa hắn chai nước uống. Hắn uống xong lấy hơi rồi la ầm…
- Tui có gợi ý cho cô thế đâu? – Người ta nói ra ẩn ý chan chứa như vậy mà con nhỏ ngốc hiểu sang ý khác thật là làm đại ca tức chết.
- Tui cứ không bày tỏ, giấu nhẹm không nói mà dối lòng là yêu đơn phương rồi. Cứ không nói đau lòng khổ lắm thà đau một lần dứt khoát cho êm luôn.
Nhìn cái mặt hạ quyết tâm của nàng hắn thật ức chế. Tuấn Kiệt đã mở lối chỉ đường cho con này rồi mà sao ngốc quá trời. Hắn tức sổ cho một câu…
- Thế đi yêu tui có phải sướng hơn không?
- Sao tui lại phải đi yêu ông chứ? Rõ vớ vẩn!
Cả hai đang căng thẳng nói thì có tiếng bước chân lên cầu thang. Diệu Hằng run lên vội gôm đồ rồi “xách” gã đại ca du côn ra sau bồn nước xi-măng để núp. Nếu để ai phát hiện ngày nào nàng cũng ăn trưa với tên khốn này thì chết chắc vì scandal luôn.
Tuấn Kiệt không biết gì nhưng má cứ đỏ lên vì nàng đè hắn vào tường đứng sát rất là gần. Thật ra Diệu Hằng chỉ lo ngóng xem ai đi lên thui không cố ý xâm phạm thân thể hotboy đâu.
Và Thanh Hải mở cửa nhôm ra nhìn quanh không có ai mới chán nản bỏ xuống. Hai đứa này đưa đầu ra. Hằng hơi run nói…
- Cậu ấy tìm tui thì phải!? – Nàng đoán nhưng cảm thấy rất chắc chắn.
- Bộ lên đây là tìm cô sao rõ nhảm nhí!
Hắn ngồi lại để ăn tiếp. Diệu Hằng chun mũi nói…
- Chứ chả lẽ Hải lên đây tìm ông?
- Từ đầu đến giờ đây là địa phận của anh nha bé… đang ăn ngon thật là mất hứng ak! – Hắn hậm hực cho muỗng cơm rõ to vào miệng khi nói.
Tuấn Kiệt tận hưởng tiếp hộp cơm đặc sắc của mình. Diệu Hằng ũ rũ cũng ngồi xuống ăn tiếp. Giờ nàng đối với gã đại ca của trường chẳng còn sợ như lúc đầu mới ghê. Dù sao lúc Tuấn Kiệt lo ăn thì hiền như bé ngoan vậy. Nàng lại nói việc đang nói dở…
- Tui sẽ bày tỏ! Không thể làm bạn nữa tui cũng sẽ nói ra!
- Cô làm gì thì làm đừng có suy sụp, khóc lóc quên nấu cơm mang theo là được rồi! – Chuyện có cơm ăn, no cái bụng quan trọng hơn trò vớ vẩn biết trước thảm bại của nàng nha.
- Hay… ông đi với tui nhé! – Diệu Hằng dốc hết cam đảm nói ra.
Hắn lại sặc tiếp lần hai. Nàng co ro nhìn mặt Tuấn Kiệt co quắp thật đáng sợ lúc gầm lên…
- Đi đâu với cô chứ? Đùa anh đây hả bé?
- Tui không có can đảm bày tỏ lỡ sẽ bỏ chạy thì sao? Nếu có ông đi chung có lẽ tui không chạy. – Còn có gì đáng sợ hơn gã đầu gấu này, đi với hắn đương nhiên nàng không sợ gì nữa.
- Cô rõ ràng không có sợ tui mà còn coi tui là công cụ lợi dụng nữa. Đi mà rủ bạn cô hay đi một mình đi!
Tuấn Kiệt ôm hộp cơm xoay ra chổ khác ngồi. Nàng rên rỉ chạy theo …
- Năn nỉ mà! Tui run lắm, đi với người đáng sợ như ông tui sẽ bình tĩnh hơn! – Diệu Hằng nói thật lòng nhưng xem ra có chút giống đùa hắn vậy.
- Muốn ăn đánh không cái con nhỏ này!? – Tên đó giơ nấm tay dọa thật quá tức.
- Xin ông mà …. Tui không đủ can đảm, chỉ cần cùng đi đến ngoài thôi tui sẽ cố làm thật tốt.
Diệu Hằng nắm áo năn nỉ làm hắn bực mình vẫn nhai cơm. Nàng chẳng muốn cứ phải tự đè nén đau khổ mãi nữa nhưng nhát gan quá. Bày tỏ có lẽ sẽ đánh mất luôn tình bạn với Thanh Hải… lúc đó không nói chuyện nữa trở nên xa lạ nên nàng rất sợ.
Gã đại ca ăn không xong đã chán nản vì bị đối xử xuống cấp thành bạn của con nhỏ này mất rồi. Nhưng sao hắn vẫn vì “cờ-lê cơm hộp” này miễn cưỡng đồng ý chứ?
…
Tan trường Hải đi tập bóng với đội ở sân. Diệu Hằng đi rồi xoay lại nhìn tên khốn đứng khoanh tay trước ngực dựa tường. Chân mày hắn co quắp lại bực mình chửi vô mặt Diệu Hằng …
- Nhanh lên!!!
- Tui phải nói gì đây?
Nàng thật sự rất run. Tuấn Kiệt làm trò này đã không tự nguyện lắm rồi lại bị nàng làm tốn thời gian nên nói…
- Trời ơi! Mạnh dạng, can đảm như lúc cầm cờ-lê đánh tui vậy đó. Đừng giả hiền nữa cô hai? – Khi nàng đối chội với hắn mà hiền thế này hắn cũng đâu có ức hiếp, hâm dọa lại làm gì nữa.
- Người ta thật sợ mới rủ ông cùng đi chứ bộ!?
- Cô không nhanh tui đi ngay bây giờ ak!
Diệu Hằng ngần ngừ rồi hít lấy một hơi can đảm quay đi. Tuấn Kiệt chán nản đứng chờ tiếp thì mấy thằng đàn em ra đưa cặp cho hắn…
- Về thôi anh Kiệt!
- Tụi mày về trước đi, tao có việc về sau!
- Có ai dám gây sự với anh sao? – Bọn đàn em đoán già đoán non hỏi thì hắn chỉ vuốt tóc trả lời.
- Ừh, gây lộn xộn đầu óc của tao nè. Về trước đi!
Mấy thằng đàn em cá biệt đi về cũng không lo vì nếu có ai gây lộn xộn chọc đại ca thì “thằng đó” tiêu rùi. Tuấn Kiệt đứng khoanh tay nhìn phòng nghỉ của clb bóng đá và thở dài không hiểu mình đang làm cái trò gì thế này?
Đội bóng nói Thanh Hải vào phòng nghỉ rồi nên Diệu Hằng ngần ngừ vào thì nghe giọng tên đó…
- Anh xin lỗi… tại anh hơi mệt thôi! – Hải nói trả lời Thùy.
- Anh mệt vì cái chị Hằng đó chứ gì? – Giọng Thùy xem ra mang chút giận hờn, ghen tị.
- Em nói gì kì vậy Thuỳ?
Là Thanh Hải và cô bạn gái của hắn. Thuỳ nói không vui…
- Hôm qua đội thua vì cả hiệp sau anh đá như gà mờ chỉ do chị ta bỏ về trước không nói. Trưa anh còn chạy tìm chị ấy bỏ em ăn một mình. Có phải anh thích chị Hằng không?
Diệu Hằng nép vào góc cửa mà má đỏ lên run run chờ đợi. Hải sẽ trả lời Thuỳ ra sao đây? Câu trả lời cũng sẽ là đáp án cho điều nàng sắp bày tỏ. Hải đứng gải đầunhìn bạn gái khóc mà nói…
- Không có đâu!
- Anh nói xạo … hic – Thùy rơi nươc mắt làm Thanh Hải hơi lúng túng.
- Nín đi, anh nói thiệt mà. Hằng chơi với anh từ hồi nhỏ xíu thân vậy thôi chứ không có tình cảm gì hơn mức tình bạn đâu. Bọn anh… là bạn thân thôi mà!
Nàng đứng đơ ra nghe tim lại đau đớn thêm lần nữa. Tuấn Kiệt cũng đã nói có đau buồn khóc lóc nữa là do nàng tự làm tự chịu nếu bày tỏ không thành.
Hải không thích nhưng nàng vẫn hy vọng còn cơ hội nào đó để bày tỏ ra một lần để rồi là thế này đây. Tình cảm đơn phương ngu ngốc làm người ta đau đớn.
Thanh Hải ôm bạn gái dỗ song cứ thừ ra không biết có phải lòng mình đang bị lung lay như Thuỳ nói hay không thì thấy bóng người chạy ào ra.
Tuấn Kiệt đã chuyển sang trạng thái ngồi vuốt tóc chờ thì nhìn nàng khóc chạy ra. Hắn ta nhăn mặt thở dài biết trước thế nào cũng vậy mà.
Thanh Hải chạy ra sau nhìn quanh xem là ai mới chạy đi thì đơ ra thấy đại ca khét tiếng của trường đang đứng ôm lấy một nữ sinh ụp mặt vào lòng hắn. Cánh tay lớn che khuất gương mặt. Diệu Hằng lúc này chỉ biết khóc núp vào Tuấn Kiệt. Hắn biết nàng không muốn Hải biết nên lên giọng côn đồ…
- Mày nhìn gì thằng kia? Không thấy anh đây đang bận sao?
- Xin lỗi anh!
Thanh Hải ớn lạnh chả muốn gây sự với Tuấn Kiệt đâu. Ai mà không biết gây sự với Tuấn Kiệt đồng nghĩa với chết non. Hải lại chạy qua bên kia tìm xem thì gã đầu gấu nhìn xuống nàng khóc nấc trong tay mình
Thanh Hải không thấy ai cả nên trở lại cũng không biết ban nãy có nhìn lầm khi thấy bóng người chạy ra. Và tên nọ thấy ở xa trên dãy hành lang Tuấn Kiệt nắm tay dẫn cô gái ban nãy đi…. với bộ dạng phía sau nhìn thật giống Diệu Hằng.
Lên đến sân thượng, Tuấn Kiệt bỏ tay tự phủi áo nói…
- Tui nói trước rồi tại cô không chịu nghe thôi!
Diệu Hằng vẫn khóc ngồi sụp xuống làm hắn cũng chột dạ nhìn. Tuấn Kiệt ngồi xuống nhìn mái tóc dài lửng vai hơi rối cả lên rồi. Mắt và mũi nàng đỏ hỉnh, mặt lem nhem vì nước mắt và tay chùi quẹt loạn cả lên. Nước mắt cứ như rơi mãi thật như cái van thoát nước bị hư.
Tuấn Kiệt nhìn như gã ngốc rồi giơ tay ra ôm lấy nàng. Diệu Hằng lúc này mới bất ngờ cảm nhận cái ôm rất chặt bởi cánh tay con trai mạnh mẽ. Nàng không có cơ hội nhìn mặt hắn lúc này đã đỏ cả rồi khi “giở trò” ôm người ta…
- Khóc hoài anh đây đánh đó! – Giọng cứng rắn nhưng tay hắn là ôm lấy người ta hơi run run.
- Hic… cuối cùng cũng chưa bày tỏ. Tui đúng là đồ ngu tự chuốt khổ vào thân mà! – Diệu Hằng thấy mình thật ngốc khiến mình mãi cũng không ngẩn đầu lên nhìn ai nổi vì quá thảm.
- Thì ít ra cũng dứt điểm luôn, đau một lần rồi thôi cho đáng.
- Ừhm … hic một lần cho đáng!
Diệu Hằng khóc một lúc mới lùi ra khỏi cái ôm. Nàng chùi nước mắt nhìn cảm kích Tuấn Kiệt ở bên xoa dịu cho mình lúc tồi tệ thế này…
- Cám ơn ông nhiều. Nếu lúc đó không có ông tui tiêu rồi!
Hắn nhìn nàng chưa nín hẳn đã cười trông thật ngốc và cũng rất đáng yêu. Trong lòng hắn chẳng hiểu sao vui khi cô ngốc này bày tỏ bất thành. Ít ra nếu như nàng vẫn chưa đâu vào đâu trong chuyện tình cảm thì đại ca đây vẫn có cơ hội. Và hắn nói…
- Cô đừng yêu đơn phương nữa! – Giọng hắn chân thành nhưng nàng mỉm cười xem đó là lời an ủi.
- Ừh, tui sẽ cố gắng vượt lên chính mình như trong gameshow.
- Không cần… Chỉ cần cô được ai đó yêu đơn phương thôi…
Diệu Hằng nghe không hiểu liền thì hắn nói tiếp…
- Từ giờ tui sẽ yêu đơn phương ngược lại em đó thế thì khỏi đau khổ nữa!
Nước mắt nàng không còn rơi nổi ngẩn ra nhìn Tuấn Kiệt một cách đờ đẫn như con ngốc. Vẻ mặt của hắn không giống giỡn hay là đang xoa dịu cho nàng. Đại ca của trường che nửa cái mặt đỏ của mình vì cũng nói ra rồi. Diệu Hằng tự dưng nghe đầu óc còn quay cuồng loạn xạ hơn nữa.
Hắn sẽ yêu đơn phương nàng thật sao?
#Hết hồi 3#