Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 3:




Giang Tứ bước ra với khuôn mặt tái nhợt, nhìn thấy cuốn tập vẽ của mình đang trong tay Cố Mậu Sinh.
Trên mặt bìa vẫn còn dính máu đen của nữ sinh kia.
Cố Mậu Sinh và Mục Vi lại càng thêm cảnh giác và kiêng kị Giang Tứ.
Cố Mậu Sinh giơ cuốn tập vẽ trong tay lên nói, "Đây không phải Quỷ Khí."
Đó là một thi thể nữ có thể đồng thời áp chế hai Người Trấn quỷ, người bình thường tuyệt đối không thể hạ gục bọn họ chỉ bằng một kích.
Nếu bức tranh này là Quỷ Khí có phẩm cấp không thấp, mượn sức mạnh của Quỷ Khí thì có thể thực hiện được.
Nhưng đây là cuốn tập vẻ bình thường!
Như vậy vấn đề chỉ có thể là bản thân Giang Tứ.
Giang Tứ: "...... Quỷ Khí là cái gì?"
"Những đòn tấn công và vũ khí của con người căn bản không có tác dụng với quỷ, Quỷ Khí đến từ quỷ, có thể dùng để đối phó âm linh ác quỷ."
Mục Vi chỉ vào sợi chỉ đỏ trong tay mình, "Cái này của tôi là Triền Thi Tuyến, chính là Quỷ Khí cấp ác quỷ, có thể đối phó âm linh và quỷ vật cấp ác quỷ."
Tuy rằng tận mắt nhìn thấy, nhưng Giang Tứ vẫn cảm thấy khó mà tin nỗi, luôn cảm thấy những điều này đều không chân thật chút nào.
Cậu nghi ngờ rằng nơi bị đâm của mình không phải là trái tim, mà là não.
Nếu không thì tại sao toàn bộ thế giới lại trở nên quỷ dị như vậy?
Cố Mậu Sinh: "Rốt cuộc cậu là gì?"
Giang Tứ đang muốn nói mình là người, Cố Mậu Sinh lại nói: "Đừng nói cậu là người, tôi không tin, cậu tuyệt đối không phải là con người."
Giang Tứ:...... Vậy tôi còn có thể nói gì nữa đây?
Giang Tứ nghĩ nghĩ, "Các người xem, có khả năng nào tôi cũng là Người Trấn quỷ không?"
Rõ ràng Người Trấn quỷ không phải là người bình thường, vừa vặn cậu cũng có chút không bình thường, có lẽ có thể gia nhập đại gia đình Người Trấn quỷ ấm áp đi?
Bất kể là con người hay là Người Trấn quỷ, có thân phận là được, cậu thật sự không muốn bị người khác hỏi "Rốt cuộc cậu là gì" nữa!
Cố Mậu Sinh và Mục Vi mang vẻ mặt cổ quái nhìn cậu.
Cố Mậu Sinh nói: "Những người như chúng tôi đây, đều trải qua những sự kiện kỳ lạ rồi sống lại, may mắn có được một ít sức mạnh của quỷ vực, con người không đối phó được với quỷ vật, chỉ có thể dựa vào những người mang quỷ lực như chúng tôi để đối phó với chúng nó, cho nên chúng tôi được gọi là Người Trấn quỷ."
"Quỷ vốn tà ác, mượn sức mạnh của chúng nó, sớm hay muộn cũng sẽ trả giá đại giới, bắt đầu từ ngày chúng tôi trở thành Người Trấn quỷ, sinh mệnh của chúng tôi đã bước vào thời gian đếm ngược, mỗi phút mỗi giây đều sẽ bị quỷ vật phản phệ...... Nếu như cậu là Người Trấn quỷ, vậy thì cậu có quỷ lực gì?"
Giang Tứ:......
Quỷ Thể của bản thân và tay trái Quỷ Dị, đều là cái "Quỷ" này, không phải cái "Quỷ" kia!
Hơn nữa, quỷ lực lại là cái gì?
Giang Tứ thử nói: "Ngoại trừ người, quỷ và người trấn quỷ, tôi còn có lựa chọn thứ tư sao?"
Ánh mắt Mục Vi phức tạp, "Có, còn có một sự tồn tại hoàn toàn ngược lại với người trấn quỷ. Bọn họ có được linh cảm nhạy bén, không rõ ngồn gốc sức mạnh, nhưng lại thuần khiết mạnh mẽ, bọn họ sẽ không bị phản phệ, bọn họ chỉ biết càng ngày càng mạnh, bọn họ là hy vọng của nhân loại."
"Điều kiện để trở thành người trong số họ vô cùng khắc nghiệt, trước mắt vẫn chưa có bất kỳ một quốc gia nào nắm rõ quy luật, bọn họ là bảo hiểm cuối cùng của nhân loại, mỗi một vị đều cực kỳ quan trọng."
Ánh mắt Giang Tứ sáng rực lên, "Bọn họ là gì?"
Cố Mậu Sinh nhìn chằm chằm cậu, phun ra hai chữ, "Linh Giả."
Giang Tứ:......
Linh Giả, tay phải Linh Giả, vậy thì cậu cũng coi như là Linh Giả?
Tuy rằng chỉ có một cánh tay phải.
Giang Tứ thành thật nhấc tay, "Được rồi, tôi thừa nhận, thật ra tôi là Linh Giả."
Mục Vi cười nhạo, "Đừng nằm mơ nữa, từ phương thức tỉnh lại của cậu là có thể chứng minh, cậu tuyệt đối không phải là Linh Giả, mà rất có thể là quỷ vật."
Hiện tại các quốc gia trên toàn thế giới đều thiếu hụt Linh Giả trầm trọng, Linh Giả là nguồn tài nguyên quý giá nhất cũng là hi hữu nhất của các quốc gia, có rất nhiều người muốn giả mạo làm Linh Giả, không kém một người như Giang Tứ đâu.
Giang Tứ cảm giác có mình bị mạo phạm.
Thời buổi này nói sự thật mà không ai tin sao?
Không biết biến cho chú chó sống lại có khiến bọn họ tin không đây?
Cố Mậu Sinh nhận điện thoại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
"Được, chúng tôi lập tức qua đó."
Cố Mậu Sinh cúp máy, nhìn Giang Tứ với ánh mắt dò xét.
"Mục Vi, quấn cậu ta bằng sợi chỉ đỏ đi."
Giang Tứ:......
Giang Tứ: "Mới vừa rồi còn quấn cổ thi thể nữ, bây giờ lại dùng cho tôi, không tốt lắm đâu?"
Cố Mậu Sinh như là có việc gấp cần xử lý "Sợi chỉ đỏ là Quỷ Khí, có thể hạn chế hành động của quỷ vật, cậu có phải người hay không, thử xem sẽ biết."
Thử xong rồi chết.
Vì chứng minh bản thân là người, Giang Tứ nhịn.
Mục Vi thuần thục quấn sợi chỉ đỏ, xem ra ngày thường luyện tập không ít.
Cố Mậu Sinh gật đầu, "Đi một chút xem."
Giang Tứ đi vài bước tại chỗ, chứng minh bản thân cậu không hề bị khống chế.
Sau đó cậu nhìn lên, Cố Mậu Sinh và Mục Vi đều lùi về phía sau một bước, cả người đề phòng nhìn cậu.
Giang Tứ:???
Giang Tứ nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cố Mậu Sinh lạnh lùng nói: "Đã quên nói, Quỷ Khí không chỉ có thể hạn chế hành động của quỷ vật, mà còn có thể hạn chế hành động của người bình thường."
Giang Tứ:......
Còn có thể chơi như vậy à?!
【 Ngươi cảm thấy bị lừa gạt, đối với thế giới này mà nói, người là một ẩn số, là thần bí, là bất thường, nếu như không thể tồn tại như một con người, ngươi sẽ bị coi là một thứ quỷ dị, nếu ngươi bại lộ Quỷ Thể và tay trái Quỷ Dị, ngươi sẽ chỉ bị xử lý nhanh hơn. Đương nhiên, nếu như ngươi đủ mạnh, tỉ lệ mở khóa đủ cao, ngươi cũng có thể phản công bọn hắn. 】
Giang Tứ:......
Giang Tứ:...... Đệt!
Cái Quỷ Thể và tay trái Quỷ Dị này quả nhiên là một phiền phức lớn!
Thế nhưng, ngược lại Giang Tứ cũng nắm bắt được thông tin quan trọng, Quỷ Thể và tay trái Quỷ Dị là dị thường, tay phải Linh Giả lại là bình thường.
Con đường cậu là người bình thường đã bị cắt đứt, hiện tại chỉ có thể đi trên con đường không bình thường.
Người trấn quỷ hay là Linh Giả...... Căn bản không cần suy nghĩ, đáp án chỉ có một!
【 Quỷ dị và Linh Giả trời sinh bài xích, người trấn quỷ và Linh Giả không thể cùng tồn tại trong một cơ thể (ngươi là ngoại lệ), chú ý cẩn thận tự mâu thuẫn, rồi bị xử lý như một kẻ dị loài. 】
Nói cách khác, nếu như chọn một thân phận, thì phải đi trên con đường này cho tới cuối cùng, nếu không thì sẽ bị con là dị loài nguy hiểm rồi bị xử lý.
Trong lòng Giang Tứ đã có đáp án, "Nếu có thể hạn chế hành động của quỷ vật và người bình thường, vậy có thể hạn chế hành động của Linh Giả sao?"
Cố Mậu Sinh: "......"
Mục Vi: "......"
Ngón tay Giang Tứ linh hoạt cởi bỏ sợi chỉ đỏ, "Tôi nói rồi, tôi là Linh Giả."
Hai người bị hù dọa, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không phân biệt được là thật hay giả.
Cố Mậu Sinh nói: "Thanh thị không có Linh Giả, chúng tôi không thể nào phán đoán, điều chúng tôi có thể làm, chính là xác nhận cậu có phải là quỷ vật hay không."
Giang Tứ trả lại sợi chỉ đỏ cho Mục Vi, "Tôi có thể bảo đảm, tôi tuyệt đối không phải là quỷ vật."
Bất kể Giang Tứ có phải là Linh Giả hay không, từ những biểu hiện của cậu, quả thực không giống như quỷ vật, nhưng phương thức tỉnh lại của cậu thật sự quá kỳ lạ, Cố Mậu Sinh vẫn không yên tâm.
Hắn nói: "Tôi sẽ nhờ người đưa cậu đến bệnh viện, làm kiểm tra tổng quát, tôi muốn chắc chắn rằng cậu là người sống."
Cái này hoàn toàn không thành vấn đề, Giang Tứ nguyện ý hợp tác.
Cố Mậu Sinh giao những việc tiếp theo cho bộ hậu cần, dẫn theo Mục Vi vội vã rời đi.
Một vị nhân viên công tác của Cục, dẫn Giang Tứ đi bệnh viện.
Nguyên một buổi sáng đều ở trong bệnh viện, kết quả kiểm tra cần phải chờ đợi, Giang Tứ cầm điện thoại và giấy chứng nhận về nhà.
Giang Tứ về đến nhà, sạc pin cho điện thoại, mới vừa khởi động máy đã hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ.
Đoạn Hoằng, Lộ Nguyên Minh và Từ Hiến Du đều gọi điện cho cậu, bọn họ có một khoảng thời gian ngắn là bạn cùng phòng với Giang Tứ.
Giang Tứ luôn giữ khoảng cách với mọi người, nguyên một lớp người mà cậu có thể nói chuyện dăm ba câu, chỉ có ba người bọn họ.
Cha của Giang Tứ là Giang Tư Lâm, cũng đã gọi cho cậu.
Giang Tứ ngó lơ cuộc gọi của Giang Tư Lâm, cậu gọi lại cho Đoạn Hoằng.
Đoạn Hoằng ở đầu bên kia quỷ khóc sói gào, buổi sáng lại có thêm hai sinh viên nữa nhảy xuống từ ký túc xá nữ, tất cả giảng viên và sinh viên trong trường đều hoảng sợ, đừng nói đến việc đi học, ngay cả ở lại trường cũng không dám, có thể rời khỏi đây đều rời đi.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Đoạn Hoằng xong, Giang Tứ quyết định vẽ tranh, xóa sạch sẽ danh sách trong tay.
Điện thoại lại vang lên, khi nhìn thấy tên người gọi thì cậu không muốn bắt máy.
Điện thoại vang đến lần thứ hai, Giang Tứ mới bắt máy, còn chưa kịp nói được lời nào thì người ở đầu dây bên kia đã mắng chửi xối xả.
"Mày có chuyện gì?! Cảnh sát liên hệ với tao nói mày làm việc nghĩa rồi chết ở bệnh viện, kêu người nhà tới nhận thi thể! Dì của mày đã phải dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để tới bệnh viện, lại bị báo lại là mày không chết, là khám sai, mày đã về nhà! Mày đang làm cái quái gì?! Chết tới chết lui vui lắm à?!"
Đầu ngón tay cầm điện thoại của Giang Tứ trở nên trắng bệt, "Tôi không chết, có phải ông rất thất vọng không?"
"Mày thích chết thì chết! Mày nhìn xem những người bên cạnh mạnh, ai có kết cục tốt? Bọn họ toàn chết sạch, chỉ để lại một mình mày! Đời này của mày sẽ không có bạn bè cũng không có người yêu, nguyên một quãng đời còn lại mày sẽ sống cô độc, một thân một mình bước đến nấm mồ!"
"Mày đã 18 tuổi, tao không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng mày! Sau này bất cứ chuyện gì của mày cũng đừng có mà phiền tới tao, cách xa người nhà của tao một chút! Đừng có mà lởn vởn xuất hiện trước mặt chúng tao!"
Giang Tứ cười lạnh, "Nói cứ như là ông đã nuôi dưỡng tôi vậy đó. Không cần ông phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần, ba mẹ tôi đã chết từ lâu rồi, ông cũng đừng có mà dát vàng trên mặt."
"Tất cả mọi người đã chết, mày sao còn mặt mũi tồn tại......"
Giang Tứ cúp máy, kéo vào danh sách đen, không để cho Giang Tư Lâm tiếp tục có cơ hội mắng cậu nữa.
Trường học tạm thời được nghỉ, Giang Tứ làm ổ trong nhà vẽ tranh.
Các đơn hàng khác nhau có yêu cầu khác nhau, cậu vẽ trên máy tính bảng, vẽ trên giấy và vẽ trên bảng vẽ điện tử đều thử qua, lại phát hiện vấn đề lớn.
Cả ba bức vẽ đều không có khung thoại xuất hiện!
Để nghiệm chứng suy đoán của mình, Giang Tứ lại dùng bút chì màu vẽ hoàn chỉnh chú chó Shiba một lần nữa.
【 Không có Cỏ Linh Minh cũng không có Cát Thải Nhung, mặc dù vẽ ra một linh hồn thú cưng có giá trị 9 điểm, nhưng vẫn là linh hồn thú cưng rác rưởi không có phẩm chất cũng không có thuộc tính như cũ. 】
Lần này Giang Tứ phớt lờ những lời độc miệng của khung thoại.
Sau khi cậu vẽ xong chú chó Shiba mới, thì chú chó Shiba có giá trị 3 điểm trước đó đã biến mất.
Để xác minh, Giang Tứ lại vẽ chó Shiba một lần nữa.
【 Cho dù ngươi vẽ bao nhiều lần thì cũng sẽ không thay đổi được vận mệnh của 9 điểm giá trị tinh thần đâu. 】
Lần này lại là 9 điểm giá trị tinh thần, chú chó Shiba đã vẽ trước đó cũng đã biến mất không thấy đâu.
Giang Tứ xác định, linh hồn của thú cưng cũng giống như linh hồn độc nhất, mỗi một thú cưng chỉ có một linh hồn, không có khả năng chia thành nhiều.
Giang Tứ lại vẽ chó Shiba trên máy tính bảng và bảng vẽ điện tử, không có khung thoại xuất hiện, chó Shiba trên giấy cũng không biên mất.
Giang Tứ rút ra kết luận, vẽ trên máy tính bảng và trên bảng vẽ điện tử không thể hình thành linh hồn thú cưng, cũng sẽ không có khung thoại xuất hiện.
Sau đó cậu tìm một đơn hàng vẽ tay, Giang Tứ vẽ một vài bức nghiệm chứng.
Danh sách nhiều như vậy, chỉ có hai cái là xuất hiện khung thoại, một con chó Shiba, một bé Phốc Sóc.
Điểm chung của cả hai:
1, Chó Shiba chết vào tai nạn xe cộ, bé Phốc Sóc chết vì bệnh.
2, Hai bé này khi còn sống đều rất được yêu thương, cho dù đã chết thì chủ nhân cũng không buông bỏ được, nghĩ rằng hai bé này cũng không buông bỏ được chủ nhân.
3, Đều là vẽ trên giấy.
4, Giá trị tinh thần của cả hai đều là 9 điểm.
Bởi vậy có thể thấy được, sử dụng bút vẽ và giấy vẽ bình thường, 9 điểm giá trị tinh thần đã là giới hạn của linh hồn thú cưng.
Tổng kết xong hết, chỉ để nghiệm chứng kết luận của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.