Đến giờ cơm tối, suýt nữa Diệp Ngọc Tinh đã không thể bò dậy khỏi giường. Cả hai chân cậu giống như sợi mì mềm nhũn, run lên lẩy bẩy chẳng thể nào đứng yên được.
Thế là Eugene thấy cậu tội nghiệp, cho cậu vịn cánh tay của mình. Diệp Ngọc Tinh không cần cánh tay này, nhưng sau khi bị lăn lộn cả buổi chiều, giờ cậu cũng chẳng dám phản kháng Eugene trông như bệnh tật ốm yếu nữa.
Eugene là một tên biến thái, biến thái từ chân lên đến đầu!
Dưới những ánh mắt khiến người ta đứng ngồi không yên đến từ nhiều phía, cậu đã ăn xong bữa tối trong sự sợ hãi tột độ, thậm chí Diệp Ngọc Tinh cũng quên luôn việc nếm hương vị của bữa cơm tối.
Vào lúc 7 giờ tối, giọng nữ lại vang lên đúng giờ, chưa bao giờ Diệp Ngọc Tinh lại chờ mong giọng nữ lạ lùng này vang lên đến vậy. Cậu thật sự không muốn chơi cái trò chơi chết tiệt này, trong trò chơi này toàn là những người kỳ lạ không bình thường và biến thái. Cậu còn phải đề phòng để không bị dị tộc đang ẩn náu giữa bọn họ giết chết nữa.
Đây rốt cuộc là thể loại game nhàm chán ngạt thở gì vậy?
Diệp Ngọc Tinh cầm lấy tờ giấy trắng trước mặt mình, nhắm mắt lại đọc thầm: Eugene, Eugene, Eugene…
Sau khi tờ giấy biến mất, Diệp Ngọc Tinh mở mắt ra, khẽ thờ phào nhẹ nhõm. Eugene vẫn không quan tâm gì như cũ, y nhìn thoáng qua biểu cảm thở phào của Diệp Ngọc Tinh, rũ mi xuống, nhẹ nhàng cong môi.
Khi bảy tấm card xuất hiện trước mặt Diệp Ngọc Tinh, cậu khiếp sợ há to miệng, quay đầu lại đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Eugene.
Eugene lại tỏ ra vừa nhân từ vừa hiền lành:
“Mau chọn đi chứ.”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy choáng váng, rốt cuộc tại sao lại như vậy? Eugene thế mà lại là người bình thường!
Dưới sự thúc giục của giọng nữ, cậu không còn cách nào khác ngoài việc chạm nhẹ vào một trong những tấm card bằng bàn tay run rẩy.
Nội dung tấm card: Cừu con lạc đường.
Sau khi Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy nội dung trong tấm card, hoa văn màu vàng trên tấm card đen lập tức biến mất trước mặt cậu, nhưng Diệp Ngọc Tinh đợi vài giây, cơ thể cậu vẫn không có bất cứ thay đổi nào.
–
Diệp Ngọc Tinh đi theo Eugene trở lại phòng mà trong lòng đầy bất an, nhưng lần này Eugene nhân từ lạ thường, không làm gì cậu cả, chỉ đưa tay vào áo ngủ của cậu để làm ấm tay trong lúc ngủ mà thôi.
Ngoại trừ cái này ra thì không có làm bất cứ hành vi nào quá đáng hết.
Diệp Ngọc Tinh nhẹ nhàng thở phào, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ trong sự bất an
–
Ngày hôm sau, Diệp Ngọc Tinh thức dậy trong tiếng chuông kỳ lạ.
Một thanh âm máy móc, cùng với đó là giọng nữa kỳ lạ kia:
“Bé cừu con lạc đường rồi! Mau về nhà đi! Cẩn thận có sói xám nha! Chíp chíp chíp!”
Chờ đến khi Diệp Ngọc Tinh phản ứng lại, cậu đã đứng trong hành lang trong bộ đồ ngủ và đôi chân trần. Bởi vì còn sớm, sắc trời cũng chỉ mới mờ mờ sáng, đèn tường trong hành lang chiếu ánh sáng vàng lung linh lên thảm đỏ.
Diệp Ngọc Tinh tim đập như sấm, cậu hoàn toàn bị động, thậm chí cậu còn chẳng biết ý tứ cụ thể của trò này. Nhưng sau một lúc, cậu đã bắt đầu chạy, bởi vì cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng sói tru!
Nhưng chạy được một lúc thì cậu tuyệt vọng nhận ra, nơi này dường như không phải là lâu đài cổ mà mình ở lúc đầu. Không gian xung quanh đều bị bóp méo, cậu không tìm thấy phòng của Tả Khâu! Cũng không thể tìm thấy căn phòng đã được trao cho mình trước đó! Cậu thử gõ từng cánh cửa, nhưng không có ai mở cửa cả.
Diệp Ngọc Tinh dường như đã bị một lực lượng không xác định nào đó đặt vào một không gian hoàn toàn độc lập. Trong không gian này, ngoài Diệp Ngọc Tinh ra thì chỉ có mấy con sói đang vừa liên tục tru lên vừa đến gần kia.
Thời tiết sáng sớm vẫn còn se se lạnh, Diệp Ngọc Tinh chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, dưới cơn sợ hãi, sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, nó dính vào quần áo, vừa lạnh vừa khó chịu.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã hơi nhô lên từ phía chân trời, ánh nắng ban mai cũng đã xuất hiện mờ mờ.
Trời gần sáng rồi.
Diệp Ngọc Tinh không biết điều này có ý nghĩa là gì, nhưng trực giác nói cho cậu rằng mặt trời mọc cũng không phải là trò chơi sẽ kết thúc, trái tim cậu đập điên cuồng, giác quan thứ sáu phát ra một lời cảnh cáo.
“Cạch.”
Đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh cậu mở ra.
____ ____ ____
Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:
[Hộp đen]: Tôi gặp ác mộng, mơ thấy mình bị mấy ** giết chết.
[Hộp đen]: Tôi quyết định đánh đòn phủ đầu.
–
Đôi lời từ tác giả:
Để tôi nghĩ xem sẽ cho nhân vật nào xuất hiện tiếp theo.
- Hết chương 12-