Khi Diệp Ngọc Tinh tỉnh lại, cậu vẫn còn hơi choáng váng, bởi vì cậu đã tự động trở lại phòng của mình.
“Rầm rầm rầm!”
Tiếng đập cửa vang lên, theo sau là giọng nói của Mary:
“Diệp Ngọc Tinh, sao cậu còn chưa thức vậy, nhanh lên sắp đến giờ làm việc rồi!”
Diệp Ngọc Tinh từ trên giường ngồi dậy:
“Đến ngay!”
Cậu mặc quần áo vào, rửa mặt sơ qua rồi mở cửa. Mary đưa cho cậu một chiếc chìa khóa:
“Mau đến kho chứa đồ lấy một bộ đồ ăn mới, hôm nay ông chủ và phu nhân sẽ về.”
Diệp Ngọc Tinh mù mờ gật đầu, biết có lẽ đây là nhiệm vụ mới, cậu đi theo mũi tên đỏ đến căn phòng cất giữ đồ lặt vặt, tìm thấy bộ đồ ăn mới mà Mary đã nói đến.
“Ể.”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy kỳ quái mà nhìn khe hở trong tủ, chỗ này thế mà cũng có một quyển sách. Cậu nghĩ đến quyển 《Công Chúa Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn 》 mà mình đã tìm thấy trong lâu đài cổ, đoán rằng có lẽ giữa hai bên có một mối liên hệ nào đó. Diệp Ngọc Tinh định dùng ngón tay khều quyển sách ra. Nhưng quyển sách này được đặt hơi sâu, thế là sau khi suy nghĩ một lúc, cậu đã lấy cái thìa nhỏ đi kèm bộ đồ ăn đẩy quyển sách ra ngoài.
Diệp Ngọc Tinh liếc nhìn bìa sách trên tay, thế mà lại là một cuốn truyện tranh cổ tích giống hệt cuốn trong lâu đài cổ. Cậu lật đến những trang cuối cùng, rốt cuộc cũng nhìn thấy nội dung trong phần bị xé rách.
[Bảy chú lùn giết chết Hoàng Hậu đến cho Bạch Tuyết ăn táo độc.]
[Bạch Tuyết rất vui khi nhìn thấy bảy chú lùn giải quyết mẹ kế độc ác, và đề nghị rằng mình muốn trở lại hoàng cung.]
[Dưới sự cầu xin dai dẳng của bảy chú lùn, Bạch Tuyết vẫn nhất quyết trở lại cuộc sống công chúa của mình.]
[Các chú lùn tức giận tột cùng mà giam cầm Bạch Tuyết, độc chiếm Bạch Tuyết cho riêng mình.]
Diệp Ngọc Tinh đọc đến đây đã ngơ ra một lúc, cảm thấy khó tin mà đọc nó thêm một lần nữa: Sao lại như thế? Cái kiểu phát triển gì đây?
Sau đó cậu lật đến trang cuối cùng.
[Sau khi bị cầm tù, Bạch Tuyết đau khổ không nói nên lời, cô đã dùng dao găm dính máu của mình đâm vào ngực chú lùn, giết chết cả bảy chú, trốn thoát trở về hoàng cung sống cuộc sống bình thường.]
Diệp Ngọc Tinh lại cẩn thận suy nghĩ về câu chuyện này, cậu hoàn toàn không tìm thấy bất cứ manh mối nào về dị tộc hết. Nhưng nếu đây chỉ là một quyển truyện cổ tích hắc ám đã bị biến tấu, thì tại sao nó lại xuất hiện hai lần trong trò chơi chứ?
Diệp Ngọc Tinh không hiểu gì sất, quyết định sẽ thảo luận với Tả Khâu sau khi gặp anh.
_
Diệp Ngọc Tinh mang theo bộ đồ ăn trở lại phòng bếp, Mary vội vàng cầm lấy, đặt món tráng miệng lên:
“Nhanh lên, đưa đến sảnh chính đi.”
Trước khi đi, Diệp Ngọc Tinh nghe thấy Mary thở dài:
“Haiz, chỉ còn lại hai hầu gái là chúng ta thôi, thật tệ khi thiếu nhân lực.”
Diệp Ngọc Tinh nghe vậy định hỏi những hầu gái khác đâu rồi, nhưng Mary đã vội vàng đẩy cậu ra ngoài:
“Mau mau mau!”
Diệp Ngọc Tinh không còn cách nào khác, đành phải đẩy xe đẩy nhỏ đi theo mũi tên đến sảnh chính.
Lần này lại là Lâm Chỉ mở cửa cho cậu, trước khi đi vào, hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay cậu, cau mày hỏi:
“Cổ của cậu sao vậy?”
Hắn dùng một tay vén mái tóc buông xõa của Diệp Ngọc Tinh ra, khi nhìn thấy rõ dấu vết trên cổ cậu là gì, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi:
“Hôm qua cậu đi đâu? Cậu đã lên giường với ai?”
Diệp Ngọc Tinh xấu hổ che cổ:
“Tôi……”
Lâm Chỉ:
“Cậu tự nguyện?”
Diệp Ngọc Tinh đang định trả lời hắn thì giọng nói của Adonis lại từ trong phòng truyền đến:
“Tiểu Tinh Tinh, sao lại không đi vào?”
Lâm Chỉ hơi mím môi, mặt đen thùi buông tay cậu ra:
“Vào đi.”
Rồi lại không nhịn được mà bổ sung thêm một câu:
“Không được lên giường với người khác.”
____ ____ ____
Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:
[Hộp đen]: Hãy trở thành một Bạch Tuyết có độc.
- Hết chương 19-